Như Cánh Hoa Rơi - Chương 12

Chương 12

Ngọt ngào đầu năm happy new year~
♡♡♡♡♡♡♡♡
▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪
Không thể phủ nhận rằng Cố Nham không hề có ý làm loạn với y. Từ lúc y đứng ngoài cửa tới lúc bôi thuốc xong.

Khi Y Sinh đứng ngoài cửa với chiếc áo màu trắng ngà làm bật lên màu da trắng nõn của y, rồi khi y leo lên đùi mình, lúc y đong đưa cái mông đầy đặn trước mặt mình, Cố Nham cảm thấy sợi dây lí trí cuối cùng của mình như đứt đột ngột, và hiện tại bây giờ hắn đã rất muốn rồi. Muốn đặt y ở dưới thân, muốn nghe y rên rỉ ngọt ngào, muốn nghe y gọi tên hắn, muốn chôn chặt vào trong thân thể y.

Nhưng hắn cũng biết một điều là hiện tại y đã không thể chịu nổi, nếu bức nữa rất có thể sẽ hư, nên mới cố gắng nhịn lại. Vậy mà cư nhiên y lại khóc, bày ra bộ dạng đáng yêu như vậy, cách y đưa tay lau nước mắt thật đễ thương, nhất là cặp mông đó đang cọ cọ với tiểu đệ của hắn.

Tia lí trí cuối cùng đã đứt, hắn lạnh lùng ra lệnh cho y:

- Biết bj không? Xuống làm cho ta!

Y Sinh đã từng nghe đến loại việc này, là dùng miệng để thay thế chỗ đó làm cho họ, có thể hạn chế nguy cơ lây nhiễm HIV cho nhau. Y xám mặt cầu xin:

- Tôi... tôi không... bị... HIV... đâu... nên... làm ơn...

- Nhưng bây giờ tôi muốn!

- Anh có thể... làm... như mọi hôm... mà...

- Ngươi đây là muốn ăn đòn?

Nhớ lại cảnh bị Cố Minh quất tối hôm qua, y hoảng sợ, hôm đó bị đánh đến giờ máu vẫn chưa dừng, y không muốn bị như thế nữa, y sợ nhất là bị đau. Cố Nham lại thấy chọc người này sợ rất thú vị, vẻ mặt này thật là đáng yêu.

Nghĩ một hồi y run rẩy leo xuống từ đùi Cố Nham, dùng tay mở khóa quần, nhìn thấy cự long nổi gân xanh, y sợ hãi, ngước lên nhìn Cố Nham, lại thấy sắc mặt hắn như thúc giục, y đành dùng lưỡi liếm nhẹ chất dịch trong suốt nơi đỉnh quy đầu, cảm nhận mùi vị nam tính, lờ lợ của nó.

Khi xuống được tới cổ họng, một cảm giác nôn ọe dâng lên, nhưng hắn đã kịp đỉnh rất mạnh vào cổ họng khô ráp của y, trực tiếp ép cảm giác đó xuống. Cổ họng khô khốc bị đột ngột tiến vào gây nên tổn thương, khoang miệng bị ép mở rộng tới mức khó chịu. Miệng y từ bé vốn đã nhỏ nhắn, không thể vừa được cự vật của hắn ta, nên khóe miệng y không tránh khỏi tình trạng bị xé rách, tơ máu chảy ra.

Cố Nham thì cảm thấy được khoang miệng tuy rất khô, nhưng bù lại rất mềm, mềm như chủ nhân của nó. Cố Nham cảm nhận cơn khoái cảm, cơn khoái cảm đó được phát tiết khi nhìn thấy nước mắt của y, nó trong suốt, nhẹ nhàng như pha lê, đánh sâu vào tâm trí hắn, làm hắn trong một khắc đó bắn ra.

Hắn cũng không thể tin được vào bản thân mình, cư nhiên lại ra rất nhanh trong miệng của tên nhóc không có tí kinh nghiệm này.

Còn Y Sinh nước mắt giàn giụa, không chỉ vì bị sặc lúc hắn ra, mà còn vì cơn đau từ cổ họng và khóe miệng bị tổn thương. Hắn ta thấy thế thì đau lòng, trong một khắc đó, hắn quên đi sự bất ngờ vừa rồi, nhanh chóng chỉnh lại y phục, ôm y lên bế sang phòng sát vách, đặt y nằm xuống cái giường kingsize giữa phòng.

Y mơ hồ, dè dặt hỏi Cố Nham, nhưng cổ họng bị thương khiến chữ được chữ mất:

- Anh... tôi... nằm... không? (Anh cho tôi nằm đây phải không?)

Hắn nghe ra lại tưởng là đang câu dẫn hắn liền nặng giọng:

- Nằm yên đây cho tôi, tên đê tiện! Ham vinh hoa phú quý lắm hay sao mà còn muốn dâng hiến bản thân lúc này? Tôi không hứng thú với đồ bỏ đi!

Từng câu từng chữ như ghim vào tim Y Sinh, y lại nức nở rơi nước mắt. Y cũng đâu muốn ở đây chứ, ở đây đau lắm, đáng sợ lắm, y chỉ muốn quay về lúc trước thôi, muốn bản thân chưa từng trèo cao mà mơ tưởng đến Cố Minh, thì tương lai có phải y đang ở trong vòng tay ấm áp của hắn? Được hắn ôm ấp yêu thương không? Nhưng rất tiếc, cuộc đời không có "nếu như".

Nhìn thấy nước mắt của y hắn lại mềm lòng, ấn cái nút ở đầu giường, ra lệnh:

- Mang một ly nước và một tô cháo loãng đến phòng tôi!

Chưa đầy mười phút sau, đồ đã được đưa đến. Cố Nham cầm lấy, đút cho y từng chút từng chút cháo, đến khi cạn đáy mới an tâm bỏ xuống. Còn y thì ngoan ngoãn ăn cháo, y sợ bị đánh, bị hất cháo xuống sàn, sợ phải bắt chước chó mà liếm, nên rất phối hợp với Cố Nham.

Ăn xong, hắn đưa y ly nước, vốn tưởng y sẽ một hơi nốc hết, nhưng không ngờ y lại uống chậm chậm như mèo vậy, lại cẩn thận dè chừng sợ bị cướp mất, như một món bảo vật. Có thể nguyên nhân là khóe miệng và cổ họng đã bị tổn thương khá nặng chăng?

Nhìn y uống xong mới đưa tay lấy lại ly nước, lại nhìn y không nỡ mà liếm liếm môi, hắn cười nhẹ, rồi an ủi y vài câu, dém chăn thật kĩ cho y, ngồi nhìn y thiêm thiếp ngủ một cách bình yên mới an tâm bước ra cửa cũng không dám dập mạnh vì sợ y tỉnh giấc.

Y Sinh an tâm có một giấc ngủ ngon trên chiếc nệm êm, có chăn ấm mà không phải là sàn lạnh ngắc hay là tấm nệm mỏng ở kí túc xá. Trong mơ, y thấy người đàn ông kia ôm y nhẹ nhàng, hứa với y đủ điều tốt đẹp...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44