Như Cánh Hoa Rơi - Chương 13

Chương 13

Y Sinh bật mình tỉnh dậy, "Tại sao lại là Cố Minh chứ?". Nếu như là lúc trước thì y sẽ cho đó là điều hiển nhiên, nhưng vào lúc này y thấy nó thật kì lạ, "Không lẽ tình cảm cho Cố Minh vẫn còn sau 3 ngày bị cậu ấy lăng nhục sao?".

Đột ngột cánh cửa mở toang, Cố Minh với khuôn mặt hầm hầm bước vào, mặt nặng nói:

- Tên đĩ đực, ngươi cho rằng ngươi là ai mà có thể nằm thảnh thơi ở đây?

- Tôi...

Không đợi y nói xong, Cố Minh liền đến nắm tóc y lôi xuống giường, thân thể yếu ớt bị đụng đến vết thương càng khiến thân thể run rẩy không ngừng. Cố Minh cười lạnh:

- Ngươi đừng tưởng nhận được một ít sự thương hại từ anh ấy thì có thể nhiễm nhiên ngủ trên đây một cách thoải mái như này. Giường của anh ấy không thể để tên dơ bẩn như ngươi làm dơ được.

Từng lời nói của Cố Minh như xát muối vào tâm hồn vừa được an ủi của Y Sinh, làm Y Sinh mắt đỏ hoe, y biết là đãi ngộ này sẽ không dành cho y, nhưng y vẫn muốn cảm ngộ nó một chút, để vơi đi nỗi buồn trong lòng.

Cố Minh nắm tóc y kéo đi, bất chấp vết thương khắp người y bị cọ xát với áo choàng, đau đớn. Cậu ta kéo y xuống một căn hầm, căn hầm tối om đột nhiên bật sáng làm mắt y không kịp thích ứng, nhắm tịt lại.

Cậu ta lại tới, thô bạo giật áo choàng y ra, kéo y tới một tấm ván như bập bênh, trói chặt y vào 4 góc. Nhìn tác phẩm của mình, Cố Minh cười nhẹ:

- Vẫn là tư thế này hợp với ngươi hơn đồ đê tiện!

Y Sinh tự hỏi tại sao họ cứ luôn miệng bảo y là đồ đê tiện? Vì y đã lỡ đem tình cảm trao cho họ sao? Vì y đã cho bọn họ tự do phát tiết trên người mình sao? Hay là do xuất thân của mình là một đứa mồ côi không cha không mẹ?

Nghĩ đến đây y lại thấy tủi thân, nhưng nước mắt chưa kịp đọng lại thì Cố Minh đã lấy cây roi da quật liên tiếp vào phần bụng của y, ngay lập tức chỗ đó liền hiện lên vết hằn đỏ.

Mặc kệ tiếng hét xin tha của y, Cố Minh vẫn vô tình từng roi từng roi một hạ chính xác trên bụng Y Sinh, làm chỗ đó chảy máu rất nhiều, đến nỗi khi dừng lại thì chỉ có thể thấy máu, không thể thấy được một ít phần da trắng nõn nào trên khu vực bị tổn thương.

Đánh mệt, Cố Minh ngồi xuống cái ghế sofa cách đó không xa nghỉ ngơi, còn y do quá đau nên không thể cử động, chỉ có thể thều thào cầu xin:

- Cậu... đánh xong rồi... làm ơn... mở ra... cho tôi... làm ơn...

Hiện giờ y rất muốn cuộn tròn cơ thể lại để giảm đi nỗi đau trên bụng, nhưng những sợi xích lại cản trở y, chỉ có thể nằm căng chặt, không thể nhúc nhích.

- Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có quyền thương lượng với ta?

Nói rồi cậu ta đến vách tường, giờ y mới để ý là trên cả bốn vách tường đều có những dụng cụ đáng sợ, dùng để phục vụ nhu cầu tình thú cho người có tiền, nghĩ sau này mình phải dùng hết tất cả những thứ đó làm y không kìm được mà run rẩy.

Cố Minh lại gần với một dương vật giả hình con chim trĩ, không chút mở rộng mà trực tiếp đưa vào hoa huyệt của y, y giật nảy, nước mắt thi nhau trào ra, vết thương vừa được bôi thuốc cứ vậy mà tạo thành xé rách, máu chảy không ngừng.

- Cái mỏ con chim này là đồ tự động, sẽ liên tục kích thích tuyến tiền liệt của ngươi, bảo đảm sẽ cho ngươi cảm giác dục tiên dục tử.

Cố Minh khởi động, cái máy điên cuồng va vào tuyến tiền liệt của y, nhưng y không có chút cảm giác thoải mái nào, chỉ cảm thấy là nó rất đau, đau đến mức y chỉ muốn cắn lưỡi tự sát.

Nhưng không biết tại sao Cố Minh lại biết, cậu ta đến và đeo vào cho y một cái khẩu tắc, bên trên có lỗ, không cần lo bị sặc chết cũng không thể nào cắn lưỡi được, Y Sinh chỉ có thể cam chịu nỗi đau đang truyền đến, ghim chặt ngón tay vào bàn tay đẫm máu, cố gắng chịu đựng loại dày vò đau đớn này.

Y vẫn có thể bình tĩnh chịu đựng được cảm giác đó, nhưng khi Cố Minh đột nhiên đóng cửa, đèn đóm tắt hết, lúc này y mới thực sự hoảng loạn, liên tục ú ớ như muốn gọi cậu ta lại, chân tay liên tục khua dây xích.

Từ khi vào cô nhi viện, y rất sợ bóng tối, cảm giác bí ẩn của bóng tối làm y sợ, cũng như sợ việc phải ở một mình cô đơn vậy, một phần cũng vì y sẽ nhớ lại cái hôm tai nạn kinh hoàng đó, đã cướp mất bố mẹ y, cướp lấy người bao bọc y, để y lại một mình cô đơn trên cõi đời này.

Cơn đau dưới thân không hề thuyên giảm mà chỉ có đau hơn, máu chảy rất nhiều từ vùng bụng, hơn hết là bóng tối - nỗi ám ảnh của y. Y choáng váng sau một thời gian dài và ngất xỉu.

====================
https://cungcongcong.com/bpph-1/

Ý tưởng của mình hehe :))

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44