Như Cánh Hoa Rơi - Chương 17
Chương 17
Thút thít hồi lâu, Y Sinh dần bình tĩnh lại, cố gắng quay đầu nhìn lại vết thương hiện giờ đang đau đớn. Nơi đó đã mưng mủ, lại còn lẫn đất cát nhìn rất đau, mà nỗi đau đó lại đang dày vò Y Sinh đến mơ hồ.
Trong nhà, Cố Nham đang nhàn nhã ăn sáng, một bàn ăn của hắn có rất nhiều, mà chỉ một mình hắn ăn. Y Sinh vô tình nhìn thấy mà xót xa, hắn chỉ ăn một ít, phần còn lại mà đem chia cho người nghèo thì cũng có khối người được no bụng, vậy mà người hầu lại hốt hết vào bịch rác, đem ra cổng để.
Bỗng nhiên bụng y réo lên, cũng đúng, đã mấy ngày rồi mà chỉ được ăn một bát cháo loãng, không những vậy mà còn bị thương, sức lực rút đi rất nhanh.
Suy nghĩ một hồi, y lại men theo bờ tường mà đến chỗ bịch thức ăn, lại thấy nó to hơn so với mới nãy y thấy, nhưng y cũng không nghĩ gì nhiều, phải lo cho cái bụng của mình trước đã.
Y mở bịch ra, bất ngờ y thấy trong đó có rất nhiều cọc tiền, toàn bộ đều là tờ 10000 USD đóng thành từng cọc, y không tin vào mắt mình, chắc đây là số tiền hôm qua Cố Nham bị mất, y cầm lên từng cọc trên tay, kiểm tra kĩ lưỡng.
Ông quản gia ở trong nhà, đang định đưa đĩa cơm ông để lại ra cho y ăn, ông biết là y cũng đói rồi, nhưng vừa ra khỏi cửa, ông thấy y đang cầm vài ba cọc tiền trên tay thì bất ngờ, đầu không ngừng kêu lên "Không lẽ..."
Ông để đĩa cơm ở tủ, ngay cánh cửa ra vào, ghi thêm tờ giấy "Cho cậu", rồi lên thư phòng của Cố Nham. Đẩy cửa bước vào, ông cung kính nói:
- Cậu chủ, tôi ở trước cổng thấy cậu ta cầm mấy cọc tiền lớn, coi bộ trong bịch còn rất nhiều, có thể là số tiền cậu ta đã lấy chăng?
Im lặng một hồi, ông nói tiếp:
- Trước đó, tôi thấy cậu ta đứng trước đống lá, không biết có liên quan gì không.
Hắn ta gật đầu tỏ ý đã biết, phất tay cho ông ra ngoài.
Thật ra lúc đó, Cố Nham đứng bên cửa sổ, vô tình nhìn thấy nụ cười dè dặt của y bên đống lá, rất đơn thuần, không tâm cơ, trái tim hắn đã lỡ một nhịp. Thoạt nhìn qua thấy rất quen, có thể là đã gặp ở đâu đó, nhưng lại không nhớ. Nhìn nụ cười đó dù đui mù cũng biết là người sống đơn giản, lá gan rất nhỏ.
Hắn bắt đầu nghi ngờ về việc y có trộm tiền hay không? Nhưng qua lời ông quản gia thì bây giờ hắn có thể chắc chắn 100% về thủ phạm.
Y Sinh khập khiễng tiến vào căn nhà, thấy đĩa cơm đặt ở tủ, y rất thèm nhưng lại không biết là của ai, chữ trên giấy cũng không rõ ràng, y không dám động đến.
Cố gắng không nhìn đến nó, y bước qua, bê theo bịch tiền nhìn y chật vật vô cùng. Sau lưng cũng không ngừng truyền đến những tiếng khinh miệt:
- Đoán đâu có sai, nó lại lên kìa!
- Đúng là đồ mặt dày!
- Để chống mắt lên xem lần này nó sẽ bị đuổi bằng cách nào!
- ...........
Những lời nói đó bị y vứt ra sau lưng, vẫn cứ từng bước từng bước nhỏ đi đến chân cầu thang, thì gặp ông quản gia đi xuống. Ông hỏi:
- Đĩa cơm ở cửa cậu đã ăn chưa?
Y bất ngờ vì câu hỏi của ông quản gia, ra là ông chuẩn bị cho y, vậy mà y cứ tưởng... thật có lỗi. Thấy y không nói gì, ông thở dài:
- Cậu ngồi đi để già lấy cho!
- Không! Không cần! Để cháu tự lấy!
- Được rồi, chân bị tật cũng không cần giấu. Lão già rồi, để lão tích thêm ít đức đi.
Không ngờ chân y vậy mà lại có người nghĩ là tật, không biết nói gì, y đành đứng lại, nhìn ông đi ra cửa lấy đĩa cơm. Chẳng bao lâu, ông đã đưa đến trước mặt y, nói:
- Đời người không dài, có thể ăn được thì cứ ăn.
Y nhận lấy, tính ăn thì ông hỏi:
- Sao cậu không ngồi xuống?
- Dạ không cần, cháu có thể đứng.
Bỗng nhiên một người hầu đi ngang qua tiếp lời:
- Ông không cần lo lắng như vậy, người ta tối qua quá ư là câu dẫn, cố mà bám lấy cậu chủ, dạng chân ra cầu thao ấy mà, không ngồi được cũng là chuyện thường.
Giọng nói chanh chua cố tình đâm vào lòng y, làm lòng y đau như cắt, y vừa ăn vừa rơi lệ, lòng tự trọng của y trước giờ vốn rất cao, lại được thầy cô cưng chiều nên hầu như chưa bị nhục nhã như vậy. Vậy mà giờ đây, vì thân phận, y lại bị xem như một con điếm, một tên ti tiện để họ buông lời nhục mạ, chà đạp lên lòng tự trọng của y.
Rất nhanh y đã ăn xong, ông quản gia nhận lại cái đĩa, không nói gì liền bước đi. Y nghĩ chắc ông cũng khinh thường mình, liền tủi nhục quay lưng bước đi. Một hồi ông quay lại, y đã lên được cầu thang, ông gọi với theo, đặt vào tay y tuýp thuốc mỡ, nói:
- Tuy lão không thể giúp gì được, nhưng cái này có thể, cậu cầm đi.
Nói xong, không cho y cơ hội từ chối, ông quay đi. Y Sinh cảm động, không ngờ trong nhà này vẫn còn có người quan tâm đến y như vậy, tự nhủ sau này nhất định sẽ báo đáp ông. Còn bây giờ thì phải đưa cái này vào cho Cố Nham đã.
××××××××××××××××××××××
Hihi qua chương này mn đã biết ai trộm chưa vậy 😀😀😀
Nhận xét
Đăng nhận xét
Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰