Như Cánh Hoa Rơi - Chương 23
Chương 23
Để chuẩn bị cho chương sau ngọt như đường thì chương này sẽ không ngược, còn dài nữa viết lâu thật( TTvTT).
(Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ (^-^))
------------------------------------
Cố Minh vừa ra khỏi cửa, Cố Nham đã ôm Y Sinh đặt xuống giường, nhiệt độ của cái giường lúc này làm y không tự chủ được mà co người lại.
Cố Nham lại lấy ra một liều thuốc, tiêm vào cơ thể Y Sinh. Một lát sau, Y Sinh liền mở mắt tỉnh dậy. Cố Nham cười cười nói:
- Để an tâm rằng ngươi không ngủ khi đang phục vụ ta, ta đã tiêm cho ngươi một liều thuốc, nó sẽ giúp ngươi thanh tỉnh trong 12h tới.
Lòng y run lên, nhưng y đã quá mệt để thể hiện cảm xúc đó lên khuôn mặt mình, chỉ là mơ hồ nhìn lại Cố Nham.
Sau đó Y Sinh bị hắn ta banh rộng chân, một lần liền đâm lút cán. Đau đớn làm y tỉnh táo hơn, toàn thân run rẩy không ngừng. Tiếng khóc la của y quanh quẩn khắp căn hầm.
Sau một thời gian dài, hắn ta bắn ra 2 lần trong cơ thể y. Y mệt, nhưng hắn ta vẫn chưa thỏa mãn. Nâng chân y lên, hắn ta muốn sáp nhập một lần nữa. Y Sinh vừa khóc nấc lên vừa cầu xin một cách thảm thiết:
- Xin anh... hức... cho tôi nghỉ... một chút đi... tôi... mệt... lắm... nó... còn rất... đau... huhu... - Càng về sau tiếng nói của y lại bị ngắt quãng.
- Ta nói này, ngươi đau ta còn hiểu được, chứ ngươi nói mệt là mệt chỗ nào? Nằm vầy không mà mệt?
Nói đoạn hắn ta luồn thêm hai ngón tay vào nơi giao hợp, banh nó ra rộng hơn, chọc ngoáy làm y đau không nói nên lời, bàn tay quơ quơ ngoài không khí. Nhưng không may lại quơ trúng mặt Cố Nham, chỉ là vô tình đụng nhẹ...
"Chát! Chát! Chát!"
Ngay lập tức, ba cái tát đau đớn rơi xuống mặt y, cái nào cũng rất mạnh, làm răng y đập cả vào lưỡi. Y ôm mặt mà khóc. Hắn ta được đà, tiến tới cắn mạnh vào yết hầu y. Y Sinh giật mình cố gắng di chuyển yết hầu lên xuống để tránh hàm răng của Cố Nham, nhưng không thể né được bởi hắn cắn rất chặt.
Đợi đến khi hắn ta chịu thả ra, cũng là lúc co người lại lấy tay ôm lấy cổ mình. Trong khi Y Sinh đau đớn như vậy, Cố Nham vẫn đỉnh rất mạnh và sâu vào hạ thân y, đến khi hắn ta chịu bắn ra lần thứ tư.
Thoải mái thả lỏng cơ thể, hắn ta lật người nằm xuống giường. Lúc này hắn mới thấy nhiệt độ cái giường này rất lạnh và ẩm, hắn có thân nhiệt cao như vậy còn lạnh huống chi y.
Quay sang nhìn tới cơ thể đang cuộn tròn run rẩy, tấm lưng lúc trước trắng mịn giờ đầy ngập vết roi, hắn ta cảm thấy hơi có lỗi một chút với y.
Thực ra do giường được đặt dưới hầm nên đã lắp sẵn hệ thống sưởi ấm, nhưng hắn quên bật. Giờ hắn mới với tay mở lên. Xong rồi quay lại ôm lấy cơ thể mỏng manh kia đang run lên vì lạnh.
Cơ thể y lạnh đến mức làm hắn bất ngờ. Thảo nào...
Lật người y lại, Cố Nham vuốt nhẹ theo khuôn mặt tinh xảo của y mà giờ đã ốm đi rất nhiều, lại sưng lên vì 3 cái tát của hắn. Ôm một lát, hắn ta bước ra khỏi căn hầm, cầm vào một cái chăn mỏng, mềm phủ lên cơ thể y.
Thực ra liều thuốc mới nãy là thuốc đặc trị để trị các vết thương nghiêm trọng ngoài da cũng như trong nội tạng. Tác dụng của nó rất nhanh, người bị tiêm chỉ tỉnh táo vào lúc đầu còn lúc sau hôn mê li bì, để các tế bào tập trung khôi phục lại phần bị mất. Thuốc này rất quý, không hiểu sao hắn lại tốn mất một liều trên người y.
Do tác dụng của thuốc, Y Sinh ngủ rất ngon, không thấy đau, mỏi hay rát. Cố Nham rửa sơ qua cho y rồi bước ra ngoài, tuyệt nhiên không bỏ còng tay ra cho y.
Sau một thời gian hôn mê, Y Sinh gượng mình chống lại tác dụng của thuốc mà tỉnh dậy. Trước mắt y hoàn toàn là một màu đen, y hoảng sợ sờ soạng lung tung, lại thấy nơi mình ngồi rất mềm, giống như một cái giường lớn.
"Tên đĩ đực, ngươi cho rằng ngươi là ai mà có thể nằm thảnh thơi ở đây?"
Đột nhiên tiếng của Cố Minh quanh quẩn trong đầu y, y sợ điều lúc trước tái diễn, y sợ sẽ lại bị nhiều người xa lạ cưỡng bức, y sợ.
Ngay lập tức y bước vội xuống giường. Vừa đặt chân xuống, cảm giác lạnh lẽo lan khắp bàn chân làm chân y tê cứng. Thật sự rất lạnh. Nhưng cũng không dám ngồi lại, y liền lấy cái chăn mỏng trên bụng cuốn quanh người mà bước xuống. Sau đó lại lần mò tìm cầu thang để lên nhà trên, y muốn chúc mừng sinh nhật Cố Minh, hy vọng cậu ta chưa ra khỏi nhà a.
Kì lạ là sau khi y cử động, thấy vết thương ở hạ thân bớt đi nhiều, nhưng hơi ngứa. Co rút lại cúc huyệt, y thấy bên trong rất sạch, không có những chất khô cứng hay máu đông lại, cảm giác rất dễ chịu.
Y bị vấp khi tìm thấy cầu thang. Mở nắp hầm, ánh sáng rọi vào bất ngờ làm y không kịp thích ứng, nhưng vẫn cố leo lên theo bản năng rồi đóng nắp lại.
Y Sinh bất ngờ khi thấy mình đứng giữa một đám người hầu. Bọn họ nhìn y với một cái nhìn đầy khinh thường:
- Ai cha! Hôm qua chơi đã không anh bạn nhỏ?
Một tiếng nói bất ngờ vang lên, và sau đó là liên tiếp những tiếng nói khác:
- Chắc là chưa rồi.
- Đúng vậy, nếu đã rồi thì sao lại mò lên đây đi kiếm cậu chủ chứ?
- Nhìn nó kìa, câu dẫn không biết xấu hổ.
- Lại còn cuốn cái khăn mỏng như vậy a.
- Cái còng trên tay là sao? Muốn chơi trò tình thú à?
- Thật dơ bẩn!
Không! Y không dơ bẩn mà! Sao họ cứ nói như vậy chứ? Bọn họ không thấy cổ tay y đang chảy máu hay sao? Y Sinh tuy bất bình trong lòng nhưng cũng không dám nói ra, chỉ ngồi trên mặt sàn lạnh băng chịu đựng những lời khinh miệt của họ, dần dần lùi về phía sau.
- Ngừng!
Sau tiếng ngừng của ai đó, quả nhiên mọi tiếng nói im bặt, âm thanh đó lại vang lên:
- Đã lên đây thì cũng phải làm một chút gì đó chứ nhỉ?
Đưa cho y một tờ danh sách, âm thanh đó lại vang lên:
- Nể lần đầu, làm nhiêu đó thôi ha.
"Nhiêu đó" của bọn họ là đầy một tờ giấy đơn, rất nhiều, y biết chắc là mình không thể nào làm hết được. Thôi kệ, cứ đi tìm Cố Minh đã, tránh để cậu ấy đi mất.
Nhưng khi họ thấy y có ý định bước lên cầu thang thì xúm lại, nắm tóc y kéo ra ngoài cửa, nói:
- Làm xong hãng rồi mới được tìm cậu chủ chơi tiếp nhé.
"Thôi thì làm quanh quẩn ở đây đợi cậu ấy ra vậy." - Y Sinh nghĩ thầm.
Sau đó y chọn những công việc như quét sân, lau cổng, tỉa cây,... để đợi Cố Minh đi ra. Với cổ tay bị trói, những công việc này có thể nói là rất khó khăn.
Từ bên trong cửa kính, những cặp mắt dâm tà đang dính chặt lên cơ thể y, nhìn tới cơ thể trắng trắng, những vết roi đỏ càng làm tăng lên sức quyến rũ, cổ họng họ trở nên khô nóng, cự vật đã muốn dựng hết cả lên.
Cố Minh từ trên lầu đi xuống bắt gặp họ như vậy, liền tò mò nhìn theo ánh mắt của họ. Cậu ta bất ngờ khi thấy y lõa thể đi qua đi lại, như show đồ vậy.
Không nghĩ ngợi nhiều, cậu ta cầm ngay một cái áo sơmi, hầm hầm đi đến chỗ y:
- Ngươi nghĩ ngươi đẹp lắm hay sao mà lại lõa thể đi trong vườn của ta, tính show hàng hay sao?
Y Sinh giật mình quay lại, thì thấy Cố Minh đang nổi giận đằng sau. Y không hiểu tại sao cậu lại tức giận. Đến khi tiêu hóa xong câu nói của cậu ta, y mới hiểu. Nhưng thực sự là y không để ý, mới nãy y vẫn còn cuốn rất kĩ một cái chăn mỏng mà? Nó rớt hồi nào vậy?
Cố Minh ném cho y một cái áo sơmi:
- Mặc vào!
Y Sinh đỡ lấy cái áo, nói:
- Cái... cái đó... Chúc...
Chưa kịp nói xong, cậu ta đã cắt ngang. Cũng lúc này y mới nhận ra căn bản cổ họng mình không phát ra được âm thanh, lại còn đau rát.
- Mau mặc vào! - Cố Minh mất kiên nhẫn quát lên.
Y Sinh loay hoay một hồi không biết làm thế nào, y gấp đến độ muốn khóc. Cố Minh không còn kiên nhẫn nắm tay y kéo lên, thấy khuôn mặt y nhăn lại, trắng bệch. Nhìn lên thì thấy tay y vẫn đang bị cái còng hôm qua giữ lại, máu thịt giờ đã không còn phân biệt được.
Cố Minh ném cho y một cái chìa khóa, rồi bước vào xe đi ngay. Y Sinh muốn giữ cậu ấy lại nên đuổi theo. Đến cánh cổng, y vô ý chạy ra ngoài, hai dòng điện xanh phóng ra từ hai cây cột nhằm thẳng vào y, y lập tức gục xuống, cố dịch chuyển thân thể để không bị đau đớn bởi tác dụng của dòng điện nhưng thất bại, đôi mắt y khép lại và ngất đi, một phần cũng do tác dụng tồn đọng của thuốc.
Khi tỉnh lại, y thấy mình nằm trên một tấm thảm dưới chân ghế sofa, tay còn nắm rất chặt cái áo sơmi Cố Minh đưa và chìa khóa mở còng. Trong nhà không còn ai nhưng vẫn sáng đèn. Y tập tễnh đi vào phòng bếp tìm chỗ rửa tay và mở còng. Tay y như muốn sưng to, ngón tay đã không còn nghe theo sự hướng dẫn của bộ não, mất thời gian rất lâu mới mở ra được, đương nhiên máu chảy là điều không thể tránh khỏi.
Vui mừng vì có thể thoát ra khỏi cái còng tay khó chịu này, Y Sinh không phát hiện ra kim trong còng đã mất đi rất nhiều. Y Sinh ngay lập tức cầm lấy cái áo, cẩn thận mặc vào. Trên đó còn vương mùi hương của Cố Minh, lẫn với một ít hương của y, làm y hạnh phúc không thôi. Nhưng có một điều bất thường là khi y cử động, dù chỉ là một động tác nhỏ cũng khiến cổ tay đau đớn.
"Đinh"
Lúc này ngoài cửa phát ra tiếng chuông, y sợ hãi không dám ra mở cửa, y sợ con người đó, vừa sợ vừa yêu, không dám làm gì khiến cậu ta phiền lòng. Sau một hồi lấp ló ở nhà bếp, tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng, y đành nén lại cơn sợ hãi mà đi ra mở cửa.
Ngoài ý muốn y thấy được Cố Minh đang say, mặt đỏ lên, hơi rượu rất nồng. Cậu ta thấy y liền xô ngã, khiến đầu y đập vào bậc thềm, rống lên:
- Tại sao ngươi không ra mở cửa ngay lập tức?
Y Sinh ôm đầu của mình, đau đớn hiện lên rõ nét trên khuôn mặt của y. Khí lạnh từ bên ngoài luồn vào khiến y cảm thấy lạnh, co ro nằm dưới người Cố Minh. Cậu ta nhìn thấy y mặc đồ của mình thì không tránh khỏi kích động: xương quai xanh hiện ra rõ ràng, rất tinh tế; cặp đùi trắng tinh khiết của y lấp ló dưới vạt áo khá dài; cặp mông căng tròn thì hiện rõ trước mắt. Cố Minh nuốt vội một ngụm nước bọt.
Xách tay y lên ném xuống ghế sofa, đầu y bị va chạm, lại một trận hoa mắt ập đến. Không biết từ lúc nào, Cố Minh đã đè lên, một tay luồn vào hoa huyệt y kiểm tra, cậu ta hết cào, lại luồn thêm ngón cái vào để cấu, y đau đớn vô cùng, nhưng rút kinh nghiệm từ Cố Nham, y không dám làm loạn, nhưng lại rất muốn có thể ôm cậu ấy một lần.
Nghĩ là làm, y luồn tay qua cổ Cố Minh, hai tay nắm lại thành quyền để giảm bớt đau đớn. Đau đến nỗi nước mắt y tuôn ra không thể khống chế, hai bàn tay máu chảy thấm vào cổ áo cậu ta y cũng không để ý.
Cố Minh đột ngột đâm vào không thông báo trước, mà có thông báo thì đã sao? Cậu ta cũng không làm nhẹ nhàng hơn. Nhưng bây giờ y cũng khá là thỏa mãn, có thể ôm cậu ta như thế này thì đau cách mấy y cũng có thể chịu đựng được. Y Sinh bắt đầu sợ những suy nghĩ trong đầu mình, y không thể kiểm soát được.
Cố Minh nhấp rất mạnh, mỗi lần cậu ta động là y đau đến toàn thân run rẩy, cả người bị đẩy lên, hoa mắt là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng y tiếc vì không thể nhìn thấy mặt cậu ta rõ ràng hơn nữa, vì dường như... trong mắt cậu ta đã có... hình dáng của y...
#####################
Yêu, <3 <3 <3
(Mình muốn cho tiểu Sinh mạnh mẽ hơn một chút nhưng không biết đổi làm sao nên để nguyên nha)(^v^)
Nhận xét
Đăng nhận xét
Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰