Như Cánh Hoa Rơi - Chương 69

Chương 69

- Y Sinh?!?

Vân Nhã bất ngờ nhìn Y Sinh đang ôm chặt mình, thở hồng hộc, thiếu dưỡng khí làm mặt y đỏ lên. Được một lúc y lại ngã xuống đường.

- Y Sinh, em bình tĩnh lại chút, hít thở sâu nào.

Mặc Xuyên ngồi xổm xuống, chuyên tâm vuốt lưng, điều chỉnh hơi thở lại cho y. Khi y đã bình tĩnh lại, lúc này Mặc Xuyên mới hỏi chuyện y:

- Sao em lại chạy vậy? Lỡ ngã thì sao?

- Em... em xin lỗi... tại em sợ quá... Cố Minh đột nhiên xông vào nhà...

- Em nói Cố... à không tiểu Minh về rồi?

- Vâ... vâng... anh ta... còn cho người đuổi theo em từ nhà đến tận đây...

- Em nói mấy người kia ư? Đợi đó chị đá đít họ về!

- Em đã ra đây rồi, hay là chúng ta đi ăn trưa bên ngoài luôn nhé? Sau đó đi dạo một chút, biết đâu lúc chúng ta về tiểu Minh đã rời đi rồi. Em biết đó, nó không có kiên nhẫn đến thế đâu.

- Ăn ngoài ạ? Nhưng mà thực đơn thì sao?

- Lâu lâu anh cũng nên đưa em đi ăn thực đơn khác một bữa, đứa bé chắc cũng không muốn ba nó vì nó mà suốt ngày ăn các món giống nhau đến nhàm chán đúng chứ?

===============
Lúc gần ăn xong, Mặc Xuyên nhớ ra anh phải nhắc nhở y một điều đề phòng bất trắc.

- Y Sinh này, anh có chuyện muốn nói với em.

- Vâng?

- Cố Minh bây giờ đã không còn mang họ Cố nữa. Em ấy đã được xác nhận là con cháu Trần gia bị thất lạc, và đã vượt qua được bài kiểm tra thừa kế. Thành tựu tuy chỉ là một con trăn độc dài 3m, nhưng em ấy đã đạt được yêu cầu của bài kiểm tra là sống sót và săn được ít nhất một con thú. Tất nhiên em ấy là người duy nhất sống sót trong 8 người được chọn.

- ...

- Em không cần sợ, anh chỉ nói cho em biết một ít tình hình thôi, bây giờ em không thể gọi em ấy là Cố Minh được nữa, mà hãy thay vào đó là tên gọi Trần Minh.

- Vâng em biết rồi.

- Lúc tiểu Minh hôn mê, ông nội cậu ấy, tức gia chủ Trần gia hiện tại đã đến mấy lần, nhưng vì thực hiện ý muốn của cậu ấy, anh lấy lí do, kiên quyết không cho họ mang cậu ấy đi. Bây giờ anh đang lo sợ, một khi gia chủ Trần gia hiện tại biết tiểu Minh vì em mà không tiếp nhận điều trị tốt nhất ở thủ đô, thì sẽ cho người ra tay với em rồi cưỡng chế đưa tiểu Minh đi, vì dù sao đó cũng là giọt máu của ông ấy. Nên đến lúc đó, anh muốn em nghe theo sắp xếp của anh, đến một nơi lánh tạm vài ngày đợi anh xử lí.

- Em... em biết rồi...

Y Sinh nghe được những lời cảnh báo của Mặc Xuyên, trong lòng vô cùng sợ hãi. Y lo lắng, bất giác xoa bụng, vì mấy ngày gần đây y kích động quá nhiều, không biết có ảnh hưởng gì tới đứa bé hay không.

===============
Trời chập choạng tối, cả 3 người đang vui vẻ nói cười, nhưng đến đầu ngõ thì không khỏi ngạc nhiên, trước nhà y có 1 chiếc xe sang trọng và rất nhiều vệ sĩ.

Cảm thấy có điều chẳng lành, Mặc Xuyên ra hiệu cho Vân Nhã dẫn y đi, bản thân mình thì vào xem xét tình hình, thầm nghĩ: "Họ đến sớm thật!"

Đúng như anh đoán, gia chủ Trần gia đã đến rồi, nhưng mà... cái lều giữa sân kia là chuyện gì?

Nhưng có vẻ tình hình không căng thẳng như anh tưởng, đường đường gia chủ và thiếu gia Trần gia, thế mà lại như con nít, người luôn miệng dỗ dành, khuyên bảo, người thì lại ngang bướng không nghe.

Vừa thấy Mặc Xuyên ở cổng nhà, Trần Minh liền nhảy bổ vào anh, lo lắng hỏi nhỏ:

- Y Sinh đâu rồi? Em ấy không sao chứ?

Vì bỗng nhiên ông già đến đây, cậu ta không dám tiếp tục để người đi theo y nữa, lỡ ông già phát hiện ra thì y sẽ bị nguy hiểm.

- Em ấy thì không sao, nhưng mà chuyện này là sao? Còn cái lều này là như thế nào?

- Chuyện này rất dài, vào lều đi tôi nói anh nghe.

- Khoan đã!

- Trần tổng có gì chỉ bảo ạ? - Mặc Xuyên kính cẩn.

- Ta chỉ muốn hỏi đây là nhà của cậu à?

- Không phải, là nhà của vợ tôi.

- Vậy ư? ...Vợ cậu tên là Y Sinh à? - Trần tổng ve vẩy mấy tờ giấy, ánh mắt sắc lẹm, ông nói tiếp - Chắc cậu cũng biết khả năng tìm người của tôi như thế nào đúng chứ? Cậu nghĩ cậu giấu được sao? Mê hoặc tâm trí cháu ta, lại còn là đàn ông, ta phải nhìn tận mắt người này xem nó có bản lĩnh gì.

- Cháu đã nói rồi, em ấy không mê hoặc cháu, là cháu tự nguyện! Ông đừng có mà tự mình chủ trương!

- Vậy ư? Ở trong cái lều nhỏ bé này cũng là cháu tự nguyện?

- Đúng! Tự nguyện!

- Ta không tin, có thể vào nhà thì ai lại tự nguyện ở trong lều chứ? Chắc chắn là nó không cho cháu vào nhà.

Hậm hực nói một câu, ông tức tối suy nghĩ: "Tiểu Nam chịu để ý đến nó đã là phước ba đời nhà nó rồi, vậy mà lại để thằng bé thân mang thương tích nằm ngoài trời lạnh lẽo." Nghĩ đến đây ông lại không nhịn được, nhẹ giọng an ủi đứa cháu của mình:

- Tiểu Nam à, hay là cháu về với ông. Khi nào ông tìm được tên đó sẽ trói nó lại, dâng lên tận giường để cháu chơi đến chán thì thôi.

- Ông...!

- Xin lỗi vì đã xen ngang, nhưng bây giờ ông không thể tìm ra em ấy nữa đâu. Em ấy đã đến nơi an toàn rồi.

- Đúng là chuyện cười. Ở cái chốn xó xỉnh này có nơi nào ta không đến được chứ?

- Có đấy! Tôi nghĩ ông cũng không muốn chạm vào vảy ngược của gia chủ Cố gia đâu!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44