Thuần Khanh, Là Em Đây - Chương 32
Chương 32
Một lúc sau, ở bên kia truyền đến:
- Ưu nhã? Ưu nhã là cái gì? Tên của loại đồ ăn nào sao? – Gia Áo nghiêng đầu. – Hơ... có thể đổi qua thứ nào tôi nghe hiểu không?
- Cô không dám sao? – Phương Thiến khích.
- Từ này trước giờ không nằm trong từ điển của tôi! Ưu nhã thì ưu nhã! Thi thì thi!
Gia An nhìn Thuần Khanh, không biết nên an ủi thế nào.
- Thuần Khanh...
- Tôi không sao. Chỉ là cô có thể đứng nhìn chị cô bị xem thường như vậy sao?
Thuần Khanh rũ mắt: "Mình cũng không nghĩ là mình có thể bình tĩnh đến như vậy. Thông thường thì bây giờ mình phải rất tức giận chứ? Hay thậm chí là buồn bã? Thất vọng?"
- Nói về ưu nhã thì đúng là không hợp với chị ấy chút nào. Có điều mỗi người có một phong cách, điều mà Tiêu Yêu Cảnh thích ở chị Gia Áo nhất định không phải là sự ưu nhã. Có điều nếu như phải thi, thì chị ấy sẽ tìm ra cách thôi. Em rất sẵn lòng giúp đỡ nếu chị ấy cần.
Nhìn thấy Gia Áo bị mời ra khỏi bữa tiệc, hai người cũng đứng dậy đi theo.
- An An em không đi mua quà sinh nhật sao?
- Thực ra là món quà đó em đã chuẩn bị rất lâu rồi, dù sao cũng là một dịp quan trọng mà. Ban nãy thực ra là em đang đợi để đi đến "Miu" thăm mấy chú mèo.
- "Miu"?
- Ưm! Chị có muốn đi không?
- Đi chứ.
- Còn Thuần Khanh thì sao?
- ...Không vấn đề.
Gia An lén cười: "Rõ ràng người mong đợi nhất là anh đấy Thuần Khanh."
Trước khi về nhà, Gia An ghé qua nhà của cô để lấy "quà sinh nhật". Cô cứ ôm khư khư nó trong tay, rất vui vẻ.
- An An à, là quà của ai thế?
- Bí mật a, ngày mai chị sẽ biết.
- Ngày mai á?
- Đúng vậy.
- Người đó chị có biết không?
- Hm... biết đấy.
- Là ai thế? Ai thế? Em làm chị tò mò quá đi~
"Người mà thê quân cũng biết sao? Là ai chứ?" – Thuần Khanh khó chịu.
Tối hôm đó, Gia An quấn quýt bên cạnh Thuần Khanh, lúc anh gần vào phòng mới lấy ra hộp thuốc, mở lời:
- Thuần Khanh, hộp thuốc này các sư— là ba đưa cho em, rất tốt cho ngoại thương, để em bôi cho anh nhé?
Thuần Khanh nhìn cô bịa chuyện mà mồ hôi đều tuôn ra hết cả, nhịn cười:
- Được thôi, hộp thuốc lần trước nhạc phụ đại nhân đưa cho tôi còn chưa có dùng hết, nên chưa cần mở hộp thuốc đó đâu.
- Vậy anh giữ luôn nhé? Khi nào hết thì dùng.
Vì Thuần Khanh đã đồng ý rồi, nên khi Thuần Khanh vào phòng mà không nói gì, theo thói quen cô cũng lẽo đẽo đi theo, nhưng mà mới đến cửa thì cánh cửa đóng lại, ngăn cô vào phòng.
- Thuần Khanh?
Một lúc sau thì cửa mở ra, Thuần Khanh đỏ mặt:
- Vào đi.
"Ban đầu định là sẽ bôi thuốc ở ngoài, nhưng mà bên ngoài vẫn còn nhạc mẫu và nhạc phụ đại nhân, mình không thể cởi áo trước mặt họ được, như thế rất vô lễ, chỉ đành để cho Gia An vào phòng. Có điều... ngay cả thê quân cũng chưa có vào phòng mình lần nào, vậy mà..."
Gia An phải cực kỳ tận lực kiềm chế khi khắp căn phòng toàn là những nơi mà Thuần Khanh đã chạm qua: "Mẹ ơi con sắp bùng nổ rồi!!!"
- Hộp thuốc này sao vẫn còn nhiều như vậy? Thuần Khanh anh không bôi sao?
- Chỉ là vài vết thương nhỏ, không bôi cũng không sao.
- Sao lại không sao được? Tuy nhỏ, nhưng em thấy nó rất mảnh và sâu, như đánh thẳng vào phần thịt bên trong ấy. Bôi thuốc sẽ nhanh khỏi hơn, nhanh hết đau hơn mà.
"Cũng không biết cây roi đó đã bôi loại thuốc gì, mà các vết thương đến bây giờ cũng không thể khép lại, bị va chạm nhẹ cũng chảy máu. Như này không phải sẽ rất đau đớn khi mặc áo sao? Quý Vô Song cũng quá nghiêm khắc đi, dù sao Thuần Khanh cũng là con của bà ấy mà..."
- A!
- Ấy em xin lỗi, em sẽ nhẹ tay một chút.
"Thực ra cô ấy làm rất nhẹ rồi, chỉ là mình không muốn trả lời nên mới vậy. Không lẽ lại nói bởi vì mình không bôi được? Mất mặt lắm a."
- Phải rồi, chân của anh còn đau không? Hôm nay nhảy như vậy không sao chứ?
- Không sao, đã khỏi rồi.
- Dù sao thì vẫn nên ngâm nước nóng một chút, lát nữa em lấy cho anh.
Gia An còn bỏ thêm ít thảo dược vào đó nữa, vốn muốn tự tay xoa bóp cho Thuần Khanh nhưng cô lại bị Thuần Khanh cự tuyệt.
Hôm sau là chủ nhật, mọi người đều ở nhà, có điều... hình như không ai biết hôm nay là sinh nhật Thuần Khanh?
"Phụt!"
- Tô Gia Áo con bị điên rồi hả?
Gia An quay đầu nhìn sang, thì thấy trên tivi đang phát đoạn video Phương Thiến trượt băng ở giải toàn quốc thiếu niên năm ấy, còn đầu tóc Tô Lân thì ướt thành 1 mảng, tay cầm cây chổi lông gà muốn đánh Gia Áo, được ba ngăn lại. Thuần Khanh thì dùng khăn lau nốt phần sữa còn lại dính trên khóe miệng Gia Áo, nhắc nhở:
- Thê quân, ưu nhã uống sữa thì tốt hơn.
- Không lẽ cô ấy... muốn thi cái này với tôi?
Gia An giật mình vì đột nhiên bị ôm từ đằng sau, theo thói quen tự vệ cô đang định ra đòn. Nhưng quay đầu lại mới phát hiện là Gia Áo.
- An An... chị không biết trượt băng...
- Không sao không sao, chị rất có thiên phú trong các hoạt động thể chất này mà nhớ không? Chỉ cần một buổi là chị sẽ tập được thôi.
- Nhưng mà còn phải thật "ưu nhã" nữa.
- Ưu nhã cũng có nhiều loại mà, chị không cần phải ép mình theo cái khuôn "ưu nhã" của mọi người đâu. Chị chỉ cần bớt thô lỗ đi thì sẽ rất đáng yêu đấy.
- Làm sao mới có thể bớt thô lỗ được?
- Hm... ví dụ như... không nên tu hộp sữa và phun lung tung?
- Chỉ vậy thôi sao?
"Reng reng reng"
- Là Tiêu Yêu Cảnh gọi đến.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Gia Áo lại ghì chặt lấy cô, năn nỉ:
- Huhu An An... cậu ta đòi đặc huấn kìa, em có thể đi theo chị không? Chị muốn em chỉ chị cơ... Lần trước chị có thấy giải trượt băng của em, chắc chắn là em trượt rất giỏi.
- Hm... nếu Thuần Khanh cũng đi thì em sẽ đi. – Gia An thì thầm vào tai Gia Áo.
- Chuyện nhỏ chuyện nhỏ!
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Nhận xét
Đăng nhận xét
Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰