Thuần Khanh, Là Em Đây - Chương 33

Chương 33

Tại sân trượt băng thành phố:

- Sao hai người họ lại ở đây? – Yêu Cảnh khoanh tay nhìn cô run rẩy bám lấy thành chắn.

- Tại vì An An biết trượt băng, tớ muốn nhờ em ấy giúp tớ.

- Cậu chắc là cô ấy sẽ giúp cậu chứ?

Tiêu Yêu Cảnh chỉ về hướng Gia An, cô bây giờ đang cực kì chăm chú nhìn ngắm Thuần Khanh, biết bao nhiêu là tim hồng bắn ra khắp nơi.

- Thuần Khanh, một lát nữa chúng ta đi mua sắm nhé?

- Không muốn đi.

- Thôi mà, lần trước là em sai, em không nên hủy ngay phút chót như vậy. Hôm nay chúng ta đi nhé? Được không? Đi mà~

Gia An kéo tay anh năn nỉ, nhưng chưa nhận được câu trả lời thì Gia Áo gọi cô:

- An An! Em đừng có nhìn nữa, mau lại đây giúp chị đi! Nó trơn quá!

- Em đến đây!

Gia An đành để Thuần Khanh chờ một lát, vì anh không muốn trượt. Vội vàng chạy lại:

- Chị có từng trượt patin bao giờ chưa?

- Hồi trước thì có.

- Vậy thì đơn giản hơn rồi. Trượt băng này cũng gần giống trượt patin, có điều sàn sẽ trơn hơn, nên cần chị hơi ấn mũi giày để giữ thăng bằng. Chỉ cần chị trượt được và giữ thăng bằng tốt, múa trên băng sẽ không thành vấn đề.

- Thật sao?

- Thật đó, đầu tiên phải đứng được đã, cho nên bây giờ chị thử bỏ tay ra trước đi.

Gia Áo chần chừ buông tay.

"Rầm"

...

"Rầm"

...

"Rầm"

...

- An An chị không làm được...

Gia Áo bị ngã đến 3 lần, chỉ trong một đoạn ngắn.

- Không sao không sao, lần đầu tập em cũng bị ngã đến trật cổ tay mà. Tiêu Yêu Cảnh, cậu bế chị ấy ra giữa sân đi.

- Được.

- Oa! Em muốn làm gì?

- Luyện tập cấp tốc!

- Xem ra em gái cậu cũng là ma quỷ. – Yêu Cảnh nói nhỏ với Gia Áo.

Ở giữa sân trượt, Gia Áo nắm chặt hai bàn tay của Yêu Cảnh, run rẩy không dám buông.

- Chị phải nhớ là đầu gối luôn phải hơi cong, khi đổi chân thì phải đặt trọng lượng của cơ thể lên chân trượt, trọng tâm hướng về phía trước để tiến lên. Khi không thể không ngã, thì chị cố gắng ngã sang hai bên, đừng ngã về phía trước hay phía sau như mới nãy, sẽ làm giảm khả năng bị thương, và đừng dùng tay để chống đỡ khi ngã. Đây đều là kiến thức cơ bản phải biết khi trượt băng.

- Đ...được, chị biết rồi.

- Yêu Cảnh cậu đưa chị ấy trượt một lát để làm quen với cảm giác trên băng đi rồi quay lại đây.

Lúc quay lại, khác với ban đầu Gia Áo luôn nắm chặt hai tay của Yêu Cảnh, bây giờ chỉ cần nắm một tay và có thể trượt song song với tốc độ chậm được rồi.

"Đúng là nữ chính a, mới đây đã trượt được rồi."

- Được rồi, bây giờ mình trượt nhanh hơn nhé? Chị đổi qua bên này với em.

- Được.

Cô cầm lấy tay Gia Áo, sau khi dẫn cô làm quen một lúc, Gia An bắt đầu trượt những bước dài. Mới ban đầu Gia Áo không theo kịp, nên vấp chân rồi ngã, kéo cả Gia An ngã theo.

- An An em có sao không? Chị xin lỗi.

- Em không sao, nhưng mà ban nãy em đã nói với chị rồi, khi ngã phải ngã về hai bên!

- Chị xin lỗi!

- Gia Áo cậu có sao không? – Yêu Cảnh vội chạy tới, đưa tay ra đỡ Gia Áo đứng lên. – Đứng dậy được không?

- Tớ không có sao, chỉ là kéo An An ngã cùng rồi...

- Em không sao, là do em nóng vội quá.

Gia An từ từ đứng lên, cô trông thấy bàn tay đưa ra trước mặt mình.

- Không cần, tôi tự đứng được.

- Vậy sao?

Sau khi nghe giọng nói, Gia An vô thức nắm chặt lấy bàn tay muốn dời đi kia, kinh hỉ:

- Không không em đứng không nổi, Thuần Khanh anh đỡ em đi.

- ...Thay đổi nhanh quá nhỉ?

Tiêu Yêu Cảnh đứng một bên nhìn bằng đôi mắt khinh bỉ.

- Đâu có... em cũng là lâu rồi chưa có trượt băng mà... - Gia An chột dạ. – Thuần Khanh sao anh lại qua đây thế? Ban nãy em có hỏi anh nói không có hứng mà.

- Chỉ là đến xem hai người dạy thê quân trượt như thế nào thôi.

- À...

Gia An có chút hụt hẫng, nhưng mà cũng không có biểu hiện quá rõ ràng, cô quay lại hỏi Gia Áo:

- Chị có bị thương không? Đã nói ngã sang hai bên mà không nghe, trán sưng tím rồi này. Có đau lắm không?

- Không có sao. Chị của em là nữ hán tử đấy, chút vết tích này có nhằm nhò gì.

- Nãy giờ cũng lâu rồi, nghỉ một lát đi, em kiếm gì đó ấm đắp lên cho chị.

Gia An nói rồi chạy đi, một lúc sau thì quay lại với những chai nước ấm ôm trên tay. Cô dí chai nước cam vào trán của Gia Áo:

- Chị lăn một lúc đi rồi hãng uống. Đây Yêu Cảnh, của cậu, Thuần Khanh là trà.

- Có của tôi luôn hả? – Yêu Cảnh ngạc nhiên.

- Tại sao lại không? Tôi chưa đến mức ki bo như thế.

- ...Cảm ơn.

- Không có gì. Thuần Khanh, hay là mình trượt một chút đi, để chị ấy nghỉ một chút.

- Cô biết trượt đôi không?

- Có biết một chút nha.

Thuần Khanh không nói gì, chỉ đặt chai nước xuống rồi trượt ra ngoài, Gia An cũng đi theo. Chỉ cần một lát thôi đã nghe thấy xung quanh nhốn nháo:

- Mẹ ơi mẹ xem kìa, hai anh chị ấy đang múa.

- Đây là tiết mục để thi đấu giải nào hay sao? Đẹp quá.

- Hai người họ đẹp đôi quá đi.

- Đúng là trai tài gái sắc.

- Hình như trông họ quen quen, chẳng phải là 2 người trong đoạn video trên hot search không lâu trước đây sao?

- Mau mau quay lại, không dễ gì mới được xem một màn này.

Nhưng không đợi mọi người kịp rút máy quay, cả hai ở giữa sân ngã "oạch" một cái, cãi vã:

- Đây là cái mà cô nói là biết đây hả?

- Cũng đâu phải hoàn toàn tại em đâu chứ?

- Cô không phải là người ngã trước sao?

- Động tác của anh cũng rất cứng còn gì? Làm em cũng ngượng tay ngượng chân theo luôn.

- Cô nói ai hả? Là do lâu rồi tôi chưa có tập lại!

- Em cũng vậy mà!

- Hứ! – Cả hai đồng thời quay mặt đi.

"Còn do tóc của cả hai vướng quá đó." – Đám đông bất bình.

Một lúc sau Gia An lén nhìn qua, thấy vẻ mặt phụng phịu của Thuần Khanh liền không nhịn được, xuống nước trước:

- Em xin lỗi, là em bất cẩn, chúng ta trượt lại nhé? Trượt bình thường thôi.

- ...Được.

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44