Thuần Khanh, Là Em Đây - Chương 40

Chương 40

Ba người họ cứ đi, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, đến khi chú ý lại thì trên đường đã không còn một ai. Nhìn lên chiếc đồng hồ lớn ở phía xa xa thì mới ngã ngửa khi bây giờ đã 0h30' rồi.

- Chết rồi, đã trễ như vậy rồi à? Chúng ta nhanh về thôi! Ngày mai hai đứa còn phải đi học nữa.

Lúc đó, Thuần Khanh ở nhà:

[Hôm nay sao lại có nhã hứng gọi cho mẫu thân vậy?]

- Không có gì, chỉ là Thuần Khanh đột nhiên muốn nghe giọng của người.

[Vậy sao? Để ta đoán thử tâm tư lúc này của Thuần Khanh nhà ta nhé? Con... rung động rồi?]

- ...

Đã một hồi nhưng không thấy đầu dây bên kia trả lời lại, Quý Vô Song ngả lưng ra ghế, dừng lại công việc.

[Hôm nay đã có chuyện gì sao?]

- Không có gì đáng nhắc đến ạ.

[Vậy sao? Nhưng mà ta đã thấy phần phát trực tiếp chiều nay rồi.]

- Chuyện đó... chỉ là... cái đó...

Quý Vô Song vẫn là lần đầu tiên thấy con trai mình nói chuyện lắp bắp như thế, bà cười nhẹ:

[Chỉ tiếc ta là nữ nhân, không thể cho con lời khuyên nào hữu ích. Nhưng mà ta có thể phân tích hành động của An nha đầu đó. Nếu con không ngại thì có thể nói cho mẫu thân.]

- ...Không có gì ạ, chỉ là chiều nay con được cô ấy dẫn đi mua quà sinh nhật thôi.

[Vậy sao? Theo tính khí của nha đầu đó, chắc là mua quần áo nhỉ? Lại còn là đồ che đến cổ tay cổ chân đúng không?]

- Sao mẫu thân lại biết?

Thực ra lúc đó, Gia An còn mua thêm đồ cho anh, nhưng mà giấu không cho anh biết, chỉ đến khi buổi tối họ giao hàng đến thì Thuần Khanh mới biết được. Cho nên lúc đó anh có khó chịu vì Gia An hoàn toàn không để tâm đến lời nói của anh.

Thuần Khanh rất ngạc nhiên, nếu như Vô Song không nói, Thuần Khanh căn bản không phát hiện ra những bộ đồ được chuyển đến sau đó đều kín kẽ, dài che đến cổ tay cổ chân.

[Nam nhân ở bên ngoài khác với trong Đông Nữ tộc chúng ta, chắc hẳn con đã biết. Họ thích mặc những bộ đồ thoải mái, quần ngắn, áo có khi còn không có tay. Nha đầu đó để ý đến con như vậy, một chút này không khó để đoán ra.]

Thuần Khanh bây giờ tâm trạng rối bời: "Rõ ràng bản thân mình đã nhận định mình chỉ có một thê quân là Tô Gia Áo, cảm xúc của mình bây giờ rốt cuộc là như thế nào? Tô Gia An, tại sao cô lại đột nhiên xuất hiện? Làm đảo lộn suy nghĩ của tôi? Làm thay đổi quỹ đạo sống của tôi? Phá hủy đi quyết tâm của tôi? Lại còn... khiến tôi dấy lên loại cảm xúc này chứ?"

Thấy đầu dây bên kia lại yên lặng, Vô Song lại hỏi tiếp thêm một câu:

[Bây giờ hình tượng của nha đầu đó trong lòng con như thế nào?]

- Tô Gia An...

Gia An dừng bàn tay đang muốn mở cửa vì nghe thấy giọng Thuần Khanh nhắc đến tên mình, cô liền ra hiệu cho Gia Áo và Tô Lân yên lặng.

- ...Cô ấy hành động độc đoán, thích tiêu pha, không quan tâm đến lời nói của người khác, tâm tính âm trầm, là người có nhiều thủ đoạn. Vả lại, cô ấy có rất nhiều bí mật, ngay cả khi luôn tỏ ra thân thiết với thê quân và nhạc mẫu đại nhân, nhưng vẫn không hé nửa lời về nó. Nếu đem so sánh với thê quân đơn thuần, thì cô ấy—

"Cạch"

- Thuần Khanh con vẫn chưa ngủ sao?

Tô Lân lập tức mở cửa cắt ngang lời nói của Thuần Khanh.

"Xem ra Thuần Khanh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận An An, không thể để An An nghe tiếp."

Thuần Khanh giật mình, tuy là anh đã cố tình nói nhỏ, nhưng với thân thủ của nhạc mẫu đại nhân sao có thể không nghe rõ chứ? Chỉ là anh lo lắng... Tô Gia An...

"Không biết cô ấy có nghe không nữa?"

Thuần Khanh nhìn Gia An, chỉ thấy sắc mặt cô ấy như bình thường, anh thở phào nhẹ nhõm.

"Cô ấy vẫn bình thường, chắc là chưa nghe đâu. Không đúng! Mình là phải cầu sao cô ấy nghe thấy, sau đó từ bỏ ý định quấn lấy mình mới đúng chứ? Sao lại thấy vui khi cô ấy không nghe được?"

- Anh không ngủ được sao?

Gia An tiến lại gần, rồi ngồi xuống cạnh Thuần Khanh. Bản thân là người trong giới kinh doanh, điều cơ bản nhất là quản lý cảm xúc trên khuôn mặt, để không bị đối thủ "bắt bài".

"Không nghĩ đến là bây giờ nó lại có tác dụng" – Gia An sầu não.

[Là Tô Gia An sao? Con đưa máy để mẫu thân nói chuyện với nha đầu đó.]

Thuần Khanh chậm chạp chuyển máy cho Gia An.

- Mẫu quân, à không tộc trưởng đại nhân, người có chuyện gì sao?

[Chỉ là muốn nhắn với cô một điều, đó là hãy cho Thuần Khanh một thời gian nữa.]

- Tôi biết rồi.

Gia An đưa máy lại cho Thuần Khanh.

"Cho thêm một thời gian nữa? Để làm gì? Để anh ấy nói trắng ra là ghét mình sao?"

Thuần Khanh cũng chỉ vâng dạ vài câu rồi cũng ngắt máy.

- Cô không đi ngủ sao?

- Đã quá giấc rồi, có vào cũng không ngủ được. Em có thể ngồi đây không?

- Tùy cô, dù sao tôi cũng đi bây giờ.

- Ừm.

"Hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy sao?"

Bỗng Thuần Khanh khựng lại: "Không không, hôm nay chỉ là mình quá đa cảm thôi, phải suy ngẫm lại mới được."

Gia An nhìn những ngôi sao trên bầu trời, trầm tư.

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44