Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 66
Chương 66
Để cảm xúc không bị đứt mạch thì au sẽ làm chap này dài tương đương 2 chap nhé ( •̀ ω •́ )✧
Thiệt ra là tại au bận quá nên khum đúng lịch được, mọi người thông cảm nhé, au sẽ cố gắng đúng lịch hơn (._. )>
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Sau bữa tiệc, mọi người đều giải tán, nhưng Hiên Viên Cẩn lại đứng ở sân viện không quay về. Khi Thái tử bước ra, hắn bước lên chặn đường, dường như có điều gì muốn nói.
- Vương gia, không biết ngài đây là có chuyện gì?
- Ta muốn gặp mặt các ảnh vệ của ngài một chút, không biết có tiện không?
- Chuyện này…
“Nhã vương sao lại đột nhiên muốn gặp mặt tất cả ảnh vệ của ta? Lại còn xin phép đường đường chính như thế này?” – Thái tử nghi hoặc.
- Nếu không tiện thì có thể cho ta gặp mặt người ảnh vệ truyền tin cho ngài trong buổi yến tiệc thôi cũng được.
- Xin hỏi Vương gia muốn gặp ảnh vệ của ta có lý do gì không? Ngài cũng biết ‘quy tắc’ mà.
- Là ta không nhịn được muốn xác minh lại một chút, ta chỉ cần gặp mặt người ảnh vệ đó, ta sẽ đáp ứng ngài một điều bất kì.
- Một điều bất kì? Ngài có biết lời hứa này của ngài có trọng lượng như thế nào không?
- Ta biết.
- Cho dù điều ta muốn là Hoàng vị?
- Không vấn đề.
Thái tử hết sức ngạc nhiên:
- Chỉ để gặp mặt một ảnh vệ, đáng không?
- Ta tự có cân nhắc. Hiên Viên Thịnh Diệu, ngài không cần phải hướng dẫn ta.
Cả hai người nhìn nhau hồi lâu, sau khi xác nhận rằng Hiên Viên Cẩn không nói đùa, Thái tử thở dài một hơi, cho gọi người ảnh vệ đó xuống. Thập Bát cũng rất thắc mắc, tại sao lại đánh đổi một cái giá lớn như vậy chỉ để gặp mặt một ảnh vệ trình độ bình thường như vậy?
- Nô tài tham kiến Vương gia.
Ngay khi giọng nói cất lên, Hiên Viên Cẩn sững sờ:
- Tiểu… Thanh…? Có phải là đệ không?
Thập Bát không khỏi ngạc nhiên, người ảnh vệ trước mắt y này vậy mà lại giống với phụ thân y đến 5-6 phần!
Hiên Viên Cẩn sống ở Hoàng cung Minh quốc bấy nhiêu năm, phụ thân mẫu thân của y, người y quen trong hoàng cung cũng đều đã gặp qua cả rồi.
“Không lẽ chỉ vì tên đó có chút giống với phụ thân mình nên chủ nhân cho rằng đó là mình chứ? Ngay từ lúc nhỏ, mình lớn lên trông giống mẫu thân hơn cơ mà?”
- Chủ nhân…
Tiếng gọi của y lơ lửng giữa không trung, vì Hiên Viên Cẩn đã gấp gáp tiến đến trước mặt người ảnh vệ kia:
- Tiểu Thanh, có phải đệ là tiểu Thanh không?
Người ảnh vệ kia không khỏi ngạc nhiên mà lùi lại phía sau, giữ khoảng cách:
- Thuộc hạ tham kiến Vương gia, thuộc hạ là Vân Thập Cửu, là Vân vệ thuộc sở hữu của Thái tử điện hạ, không có tên ạ.
Nghe thấy vậy, hắn cũng có chút khựng người lại, không tiến tới nữa.
- Vậy ngươi hãy cởi áo và quay lưng lại phía ta, ta cần xác nhận lại.
Người Vân vệ đó ngần ngại nhìn Thái tử, thấy Thái tử gật đầu mới cởi bỏ lớp áo đồng phục Vân vệ, bên vai phải… có một vết sẹo do bị bỏng lớn bằng lòng bàn tay.
Hiên Viên Cẩn ngay lập tức chộp lấy vai hắn, khẽ chạm vào vết thương đó, hai bàn tay hắn run rẩy, muốn giữ chặt nhưng lại sợ người đó đau, muốn nâng niu nhưng lại sợ người đó vuột mất…
Thập Bát đứng ở phía sau, những phản ứng đó y đều nhìn thấy. Trước mắt y nhòe đi, cảm giác… rất buồn…
- Đệ… Ngươi! Bên người ngươi có miếng ngọc bội nào không!?!?
Đối mặt với câu hỏi bất ngờ của hắn, người ảnh vệ ấy ngập ngừng trả lời:
- Bẩm vương gia, thuộc hạ đúng là có một miếng ngọc bội bên người.
- Đâu? Đâu? Mau cho ta xem! – Hắn gấp gáp
- Cái đó… Bẩm vương gia… gần đây thuộc hạ… có chút kẹt… nên đã đem đi cầm rồi ạ…
- Có phải là miếng ngọc bội hình hoa thủy tiên trắng không?
- Vâng… đúng là miếng ngọc bội hình hoa thủy tiên trắng ạ.
Vừa dứt lời, người Vân vệ đó lập tức quỳ xuống, dập đầu liên tục:
- Thuộc hạ không biết miếng ngọc bội đó là của vương gia, thuộc hạ thật sự không biết! Đây là miêng ngọc bội bên người thuộc hạ từ lúc còn nhỏ, thuộc hạ không nhớ tại sao thuộc hạ lại có nó! Chuyện này không liên quan đến Thái tử điện hạ! Thuộc hạ lập tức đi chuộc về trả cho ngài!
Hiên Viên Cẩn… hắn vậy mà lại khuỵu người xuống đỡ người đó lên:
- Ngươi nói địa chỉ cho ta, ta sẽ cho người đi xác nhận lại. Đó không phải đồ của ta, ngươi không cần lo.
- Vâng… vâng ạ…
Lúc này Thái tử đứng ở bên cạnh mới thắc mắc:
- Nhã vương ngài quen người này sao?
- Rất có thể hắn là người ta đã tìm suốt bấy lâu nay.
- Thật sao? – Thái tử ngạc nhiên.
- Hắn gần đây có gặp vấn đề gì không?
- Có đấy, dạo gần đây ta có gặp phục kích, vẫn chưa biết là người của ai. Thập Cửu đã thay ta đỡ một vết dao ở bụng.
- Vậy sao?
Hiên Viên Cẩn trả lời không nóng không lạnh, hắn đã gần như chắc chắn người trước mặt hắn là tiểu Thanh của hắn rồi. Chỉ là…
“Sao tiểu Thanh lại không nhớ ra ta? Ta đã tốn công tốn sức tìm đệ ấy bao nhiêu năm trời, đệ ấy ở gần ta như vậy mà cũng không đến gặp ta? Đã có chuyện gì xảy ra sao? Từ nhỏ đến lớn, tiểu Thanh trưởng thành rất giống nương của đệ ấy, nên ta đã dựa vào nương của đệ ấy để mường tượng ra vẻ ngoài của đệ ấy sau khi lớn lên, nhưng không nghĩ đến lớn lên rồi, đệ ấy lại thay đổi gương mặt giống cha của đệ ấy hơn.”
Hiên Viên Cẩn cúi chào Thái tử rồi quay người rời đi. Thập Bát đi theo sau hắn, nhìn bóng lưng của hắn, Thập Bát cảm thấy rất buồn.
Cảm giác buồn bã này không phải là lần đầu tiên y cảm nhận được, y vẫn luôn cảm thấy như vậy khi hắn không tin y là ‘tiểu Thanh’, cho dù y có giải thích thế nào đi nữa.
Nhưng hôm nay y thật sự rất buồn, y cứ đứng đó mặc cho nước mắt rơi thành giọt dưới chân y…
“Có lẽ… không còn chỗ cho mình nữa rồi… Cũng tốt, từ giờ có thể an tâm làm 1 ảnh vệ nhàn nhã, không còn phải chịu đựng những khí cụ biến thái kia…
… đúng không…?”
Trên xe ngựa, Thập Bát quỳ bên chân Hiên Viên Cẩn, hai bàn tay đặt trên đùi, đầu cúi thấp:
- … Chủ nhân… A Cẩn… ngoại trừ màu tóc và màu mắt thay đổi, đệ có chỗ nào khác với lúc nhỏ sao?
- Hôm nay tâm trạng ta tốt, không so đo với ngươi.
- Đệ không so đo! Đệ là Diệu Tố Thanh! Là tiểu Thanh huynh tìm kiếm bấy lâu! Sao huynh cứ mãi không thừa nhận? Đệ… hức… đệ đã từ bỏ thân phận đồ đệ của Hữu hộ pháp mà giữ lời hứa đến với huynh, sao huynh không quay lại nhìn đệ chứ? Không lẽ… là do lão vương gia? Do lão vương gia đã đối xử với đệ như vậy… đệ không còn sạch sẽ khi gặp được huynh… cho nên huynh mới ra sức chối bỏ đệ như vậy?!?!?
Càng nói, giọng của Thập Bát càng nghẹn lại, không thể thốt ra được lời nào nữa…
- Ngươi đừng nhọc công nữa, ta đã tìm được tiểu Thanh của ta rồi.
- Người đó không phải! Chắc chắn không phải!
“Chát!”
- Im miệng!
Giọng nói của hắn trầm thấp không còn kiên nhẫn.
Cái tát của hắn khiến má của y lập tức sưng đỏ lên, cũng khiến y bình tĩnh lại đôi chút. Thập Bát ôm lấy bên má bỏng rát, dùng hết can đảm nói thêm một câu:
- Người đó… không phải là người dạy nô xếp cá vàng ở thôn Bình Mai…
- Có lẽ người ngươi gặp chỉ là trùng hợp xếp giống như tiểu Thanh của ta thôi.
Thập Bát lặng người, y không đáp lại câu nói của hắn, cũng không nói gì thêm. Trong lòng y như vỡ vụn ra từng mảnh, tiếng khóc uất ức y cố gắng kìm nén thoát phá ra từ cổ họng…
Cảm giác của y bây giờ là gì y cũng không biết, chỉ là… y không thể kiềm chế được những giọt nước mắt tràn ra khỏi bờ mi.
Hiên Viên Cẩn thấy y không nói gì nữa nên thôi, cứ để mặc y ôm lấy bên má sưng lên do cái tát vừa rồi và dần dần nức nở thành tiếng.
Hiên Viên Cẩn cũng không hiểu bản thân, các manh mối đều chỉ ra rằng Vân vệ đó chính là ‘tiểu Thanh’, nhưng cảm giác của hắn rất kì lạ, hụt hẫng, giống như… người xa lạ? Không, thậm chí còn có một chút chán ghét.
“Nếu nói về cảm giác, thì tên Thập Bát này… cảm giác hắn mang lại cho ta thoải mái hơn… người Vân vệ đó…”
Nhưng hắn nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.
Có lẽ là do thời gian tìm kiếm quá dài rồi, cảm xúc của hắn đã không còn bám trụ được nữa rồi. Bây giờ hắn sẽ không còn tin tưởng vào cảm giác của bản thân nữa, hắn tin vào các manh mối. Và các manh mối đều chỉ ra rằng: Vân vệ đó chính là ‘tiểu Thanh’.
Không biết do ma xui quỷ khiến như thế nào, y vậy mà lại cả gan dám nói ra những lời đó. Bây giờ bình tĩnh lại, Thập Bát bắt đầu run rẩy. Y sợ, khi nghĩ đến buổi tối hôm nay… nghĩ đến các loại khí cụ biến thái ở dưới tầng hầm kia…
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Èo, cúi cùng thêd thân cụa 18 cũng lên sàn rùi ha. Ngừi ta nói thì ko tin, chọn lý trí éo nghe con tym nè hen, sau này cho húi hận thúi ruột
Trả lờiXóaAu mới nghe chọn con tym thay vì lý trí, chưa thấy ai bị nói vì chọn lý trí thay vì con tym cả 🤣🤣🤣
XóaKể ra anh Cẩn ảnh chỉ yêu bản thân thôi, ảnh chỉ muốn tin cái mình cho là đúng, còn sự thật ra sao thì chả quan trọng.
Trả lờiXóaĐôi lúc nó cũng oái oăm lắm, những gì bày sẵn ra trước mắt đầy đủ chứng cứ thì k phải là sự thật, sự thật nó lại là cái mà mình k ngờ nhất >︿<
XóaTiếp đi au ơi, 2 tuần r😭😭
Trả lờiXóaNgừi đừng lặn im đến thế🫠
Trả lờiXóaRa tiếp đi mà 🥹
Trả lờiXóaHóng quá trời r đó 🥸
Trả lờiXóaAu lặn j lâu v🥺
Trả lờiXóa4 tuần rồiiii
Trả lờiXóaTiếp điiii
Trả lờiXóaAu ơi, sao bro biệt tích r
Trả lờiXóaHình như âu quên cái j đó roi 🫠🫠
Trả lờiXóatrừi ưi ra trịn i bà😢
Trả lờiXóaHóng chap ms lắm r 😭 🥺
Trả lờiXóaAu oiiiii
Trả lờiXóaĐừng off nx mà
Trả lờiXóaRa truyện tiếp điiiiiiiiii
Trả lờiXóaRa tiếp đi au oiii
Trả lờiXóaAu rep chung cho các cmt trên nha: AU THÔNG BÁO LÀ AU RA CHAP MỚI R NHENNNN CÁC TÌNH IUUUU 😘😘😘😘
Xóa