Như Cánh Hoa Rơi - Chương 1

Chương 1

Y là một học sinh của trường cấp 3 nổi tiếng Lạc Phàm tên gọi Y Sinh - là người luôn giữ vị trí đầu của mọi kỳ thi phạm vi trong nước, mọi người đều ca ngợi cậu là "thiên tài", đi đến đâu cũng được mọi người tiếp đón, không phải chỉ vì danh hiệu "thiên tài" mà còn vì nhan sắc thanh tú động lòng người.

Hiển hách như vậy nhưng cũng không thể thay đổi được chuyện y là cô nhi, từ nhỏ bị mọi người cười nhạo đã tạo cho y tính hướng nội, không giao tiếp nhiều với ai. Ước mơ của y là được trở thành một kiến trúc sư nên y luôn cố gắng để có thể thực hiện được ước mơ của mình.

Còn một điều nữa, y là gay. Y đã phát hiện ra tính cách của mình vào cấp 2, và người y luôn âm thầm dõi theo là Cố Minh - người đang được bao vây bởi hàng lớp nữ sinh dưới gốc cây liễu trong sân trường.

Cố Minh là một người với vẻ ngoài lạnh lùng và nhan sắc tuyệt vời đã trở thành chàng trai trong mộng của rất nhiều người con gái, việc đó không có gì là bất ngờ, với cả nghe đâu cậu ta là con của một người rất có thế lực. Mà ai quan tâm chứ. Y Sinh chỉ mong có thể lấy được học bổng, tốt nghiệp một cách thuận lợi, có công ăn việc làm ổn định để có thể tự nuôi sống bản thân và âm thầm giữ lại cảm tình này đến lúc tốt nghiệp. Y luôn ước sau này sẽ có một bờ vai để dựa vào, có một gia đình hạnh phúc hoặc là độc thân, nhận nuôi một đứa trẻ, trải qua một cuộc sống bình thường.

Nhưng mọi việc dường như chống lại y, không biết ai có tâm địa rắn rết đã đem tình cảm của y rêu rao khắp trường, cặp mắt kính nể của mọi người giờ biến thành khinh bỉ, đem y ra soi xét, cười nhạo. Ngay sau đó, y bị đuổi ra khỏi trường và đuổi khỏi cô nhi viện, không được nhận trợ cấp của Chính Phủ, ngay cả học bổng cũng không còn.

Nháy mắt, y trở thành kẻ lang thang, trên người chỉ có vài đồng bạc. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến nỗi y không thể tiếp nhận được. Âm thầm rơi nước mắt, y không biết đã làm gì đắc tội với ai mà lại đến bước đường này, tuy y hướng nội nhưng cũng được coi là ôn hòa, không gây sự với ai. Hai dòng nước mắt nhẹ buông xuống trên má, y khóc, âm thầm tự nhủ trong lòng: sẽ không sao đâu.

Gác lại tâm tình buồn tủi, Y Sinh bắt tay vào tìm việc làm, nhưng nó thực sự khó khăn vì không ai dám nhận một đứa trẻ chưa đủ 18 tuổi vào làm việc cả. Sau vài ngày, y chỉ nhận được công việc quét rác ở ven đường. Do không đủ chi tiêu nên y chỉ mua nước uống và một vài ổ bánh mì nhỏ ăn thay cơm trong một tuần, vì công việc này có thể lãnh lương theo tuần.

Đến ngày thứ 4, khi y đang làm công việc của mình thì có một chiếc BMW đỗ ở bên kia đường, bên trong có một ánh mắt sắc bén mang theo hàn ý:

- Người đây rồi.

Người đàn ông quay người lại nói với tài xế:

- Biết phải làm gì rồi chứ?

- Vâng! Cố tổng!

Chiếc xe vừa đi được một lúc thì có 5 người mặc đồ đen bất ngờ áp sát. Y Sinh giật mình đối với họ lắp bắp hỏi:

- Xin... xin lỗi, có việc gì không ạ?

Bọn họ dường như không nghe thấy và lôi y đi. Y Sinh không biết họ định làm gì mình, y hoảng sợ hét to:

- Cứu! Cứu tôi với! Ai đó làm ơn giúp tôi.

Tuy ở trên đường lúc đó cũng có nhiều người qua lại nhưng tuyệt nhiên không ai dám giúp y vì họ biết, những người kia không phải hạng thường và họ cũng không rảnh để quản chuyện người khác, lỡ đâu lại rước họa vào thân.

Vậy là chiếc xe lăn bánh mà không gặp bất kì sự trở ngại nào. Ở bên trong, Y Sinh ngồi giữa 2 người đàn ông to lớn, thấp thỏm lo sợ không biết những người này sẽ đưa mình đi đến đâu và họ định làm gì mình. Mang theo tâm trạng đó của y, chiếc xe dừng lại trước cổng một biệt thự rộng lớn, với hai hàng cây được cắt tỉa tỉ mỉ, cùng với sự trang trí xa hoa càng thể hiện rõ địa vị và quyền lực của chủ nhân ngôi biệt thự này.

Chưa kịp ngắm nghía xung quanh, y lại bị 5 người họ kéo vào một căn phòng, trong đó có một người đàn ông với khí thế bức người đang ngồi trên sofa. Anh ta đột nhiên mở miệng:

- Hôi! Đem cậu ta đi tắm!

- Vâng.

Ngay sau đó y được đưa vào phòng tắm. Phòng tắm rất lớn, nhưng cậu không dám nhìn lâu bèn vội vàng tắm rửa kì cọ, đem tốc độ cùng sự linh hoạt của mình tẩy sạch bản thân. Đã 4 ngày không được tắm nên sau khi tắm thấy thoải mái vô cùng. Người hầu đưa vào cho y một chiếc áo choàng tắm mỏng. Y Sinh vì cảm giác lo sợ cùng dè dặt cũng không dám đòi hỏi là có đồ lót hay không vội choàng vào rồi ra ngoài.

Thấy người vừa bước ra, anh ta kinh ngạc. Không ngờ người bẩn thỉu đứng trước mặt mình lúc nãy lại là một viên ngọc, một viên ngọc thuần khiết đơn sơ chưa được rèn giũa. "Thì ra mắt nhìn người của nó vẫn còn bình thường"- anh ta cười thầm. Thật là không phí một số tiền lớn.

- Xin hỏi... anh là ai?

Y Sinh cảm thấy ánh mắt người đàn ông này nhìn mình không được bình thường thì mở miệng hỏi, nghĩ muốn đem thắc mắc trong lòng giải bày.

- Ta? Ta là chủ của ngươi.

Nói đoạn nâng cằm Y Sinh lên:

- Coi bộ số tiền ta bỏ ra cũng không uổng phí.

Y nghe được thì kinh hãi, đây là người đã cắt đứt sợi dây sinh tồn của y, nhưng giờ thì y có thể làm gì được chứ, cũng không thể khiếu nại anh ta được vì xem xét sơ qua thì anh ta có thế lực rất lớn, người như y không là gì so với anh ta. Mặt khác, bây giờ y là vật sở hữu của anh ta rồi.

Như muốn xác nhận lại, y lên tiếng hỏi:

- Anh... Anh mua tôi?

Anh ta trả lời bằng 1 giọng khinh miệt:

- Đúng. Một món hàng rất có giá trị.

- Đây... là phạm pháp... - Tuy y biết nó hơi vô dụng với những người có tiền.

- Luật! Là ta! Ta! Là luật!

Anh ta vừa nói vừa siết chặt tay, niết cằm y đến bầm tím. Y nghe vậy cảm thấy nhói, tuy rằng y chỉ là một cô nhi không nơi nương tựa nhưng y cũng có quyền của một con người. Chưa ai đem so sánh y với một món hàng cả.

Nhưng dù sao cũng là bị mua về rồi. Y chua xót hỏi lại:

- Vậy tôi có thể làm gì cho anh? Tôi biết dọn nhà, tỉa cây, nấu ăn,... anh có thể giao việc cho tôi.

Biết đâu y làm tốt thì họ có thể thả y ra?

Anh ta khẽ nhếch miệng:

- Có một công việc phù hợp với ngươi hơn....

Dứt lời hắn ta liền kéo y xuống sofa.

- Ra ngoài!

Bọn người hầu liền thức thời lui ra ngoài.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44