Như Cánh Hoa Rơi - Chương 22
Chương 22
Buông bàn tay ra khỏi tóc Y Sinh, Cố Nham nhấc chân y lên, bẻ ngược sang ngang theo hướng hắn đứng, sau đó cầm lấy giang tắc, một đường rút ra, không để y kịp thích ứng.
- Ưm... hưm...! - Y la to thống khổ.
Cái giang tắc đó thật sự rất to, đủ để ngăn cản sức nước như vậy thì cũng đủ biết nó lớn và thô đến chừng nào.
Khi rút ra, y hoàn toàn không phòng bị nên cơ vòng theo bản năng co chặt vẫn chưa thả lỏng, làm hậu huyệt xuất hiện một vết rách dài, theo dòng nước lũ lượt tuôn ra.
Lúc đi vào, hoàn toàn là nước trong, vậy mà khi đi ra, y thấy toàn bộ đều là màu đỏ. Đồng thời bên trong cũng rất đau, y phiền não nghĩ:
"Không lẽ là bị loét như anh ta nói? Nếu vậy mình sẽ chết à? Vậy thì mình còn bao nhiêu thời gian? Có lẽ là rất ít đi? Chẳng lẽ trong phần đời còn lại mình không được thoải mái sao? Ngày nào cũng bị họ làm đau như thế này à? Mình thực sự rất mong sẽ được bọn họ nâng niu, một chút thôi cũng được, có lẽ sẽ không bị coi là tham lam chứ?"
Bây giờ y cũng mất hết rồi... không còn gì rồi... chỉ mong có thể nhận được một chút ấm áp...
Trong khi đang suy nghĩ, một giọt nước mắt vô thức trào ra, chưa kịp lăn đến má, mắt y trợn lên, nguyên lai là bọn họ cùng lúc sáp nhập, động đến vết thương mới mở làm y đau đớn run rẩy.
Thở ra một hơi thỏa mãn, bọn họ lại nâng y lên, rồi kéo mạnh xuống. Cổ tay vốn trắng nõn mảnh khảnh đã nhuốm đỏ, máu thịt lẫn lộn.
Trong suốt khoảng thời gian bị trừu sáp, tiếng rên rỉ ẩn nhẫn của y phát ra không ngừng, tiếp tục kích thích họ. Mùi máu toát ra không hề làm ảnh hưởng đến hứng thú của họ, trái lại còn xúi giục họ đến để tìm lại hương thơm lúc đầu, mà giờ đã bị át đi bởi mùi máu.
Cố Nham thì mân mê cánh tay y, vuốt nhẹ, sau đó cắn vào phần da thịt mềm mại đó. Còn Cố Minh thì ra sức đay nghiến điểm hồng trên ngực y, một tay thì bóp nhéo bên còn lại. Y Sinh không ngừng hét to để biểu thị sự đau đớn của mình, nhưng bọn họ nào có quan tâm gì y đâu.
Đến khi miệng bọn họ thấy mùi máu tanh mới chịu nhả ra, hình thành dấu vết và những dòng máu ấm nóng chảy xuống. Y Sinh thì đau đớn kêu không thành tiếng.
Cố Minh nhìn nhìn phân thân y một chút, ánh mắt có vẻ không hài lòng, một vật xinh xinh vậy mà còn thưa thớt những thứ chướng mắt, nhìn thật bực bội.
Nghĩ là làm, cậu ta cầm ngay dao cạo lên, không có kem hay thuốc, cậu ta trực tiếp cạo đi phần chướng mắt đó. Y Sinh thấy phân thân bị người đụng chạm, lại còn bị bóp mạnh làm y đau đớn, y vừa lắc đầu, run rẩy phát ra thanh âm:
- Hưm... hưm... ưm...
Cố Minh thấy y run rẩy mạnh hơn thì buông lời chế giễu:
- Xem nơi này hưng phấn chưa kìa!
Y Sinh càng lo sợ hơn nữa, không biết lấy đâu ra sức lực mà y quẫy đạp hai chân, muốn bàn tay của Cố Minh bỏ ra khỏi phân thân y. Nhưng dường như bị phản tác dụng, Cố Minh càng nắm đỉnh phân thân kéo ra mạnh hơn nữa rồi bắt đầu hạ dao cạo xuống. Cảm giác lạnh toát làm y hoảng sợ, đành ngoan ngoãn buông chân xuống, lo lắng nhìn theo từng cử chỉ của Cố Minh, cho dù phía sau, cậu ta và Cố Nham vẫn không ngừng đỉnh vào hoa huyệt và hậu huyệt của y, mang theo không ít máu chảy ra, men theo bắp đùi rơi tí tách trên sàn nhà.
Có lẽ do không quen, những vết xước nhỏ là không thể tránh được, nhưng đúng lúc dao cạo lên đỉnh phân thân, không biết do cố ý hay cố tình, mà để lại trên đó một vết cắt sâu, làm y nhắm nghiền mắt lại chịu đựng nỗi đau, khóe mắt ngập nước.
Sau một thời gian dài, hai người họ cùng lúc phát tiết vào bên trong y rồi rút ra. Cố Nham thấy mặt y gục xuống liền đến trước người y, nắm đầu y kéo lên rồi cho y hai cái bạt tai, làm mặt y sưng lên, ánh mắt hoa đi nhìn không còn rõ ràng.
- Tỉnh chưa? Ngất sớm làm gì? Ngươi còn phải hầu bọn ta chơi cả một đêm mà. - Cố Nham nhếch mép nói.
Nhưng đột nhiên Cố Minh lại khoác áo vào, nói với hắn ta:
- Em đi trước, mai còn phải tiếp mấy bữa tiệc sinh nhật nữa. Thật phiền phức!
- Được thôi.
Hắn ta dừng lại một chút rồi hướng cậu ta nói:
- Từ ngày mai, anh có một chuyến công tác khoảng một tuần. Nhớ uống vừa vừa thôi! Tuy em được mệnh danh là "ngàn chén không say", nhưng em cũng biết nếu em say thì phải mất bao lâu để tỉnh rồi chứ?
- Vâng vâng. Đã biết.
Suốt cuộc trò chuyện này, Y Sinh chỉ mơ hồ biết được nội dung: "Ngày mai sinh nhật của Cố Minh", ngoài ra y không thể nhớ nổi bất cứ từ ngữ nào. Thân mình y cả trên xuống dưới đều không nguyên vẹn, máu tanh vẫn tí tách nhỏ xuống sàn nhà thành một vũng, chân đau, đầu nhũ đau, cổ tay đau, phân thân non mềm rũ xuống nhỏ từng giọt máu, hạ thân như muốn nứt ra, sưng lên đỏ tươi.
Nhiệt độ căn phòng vào buổi tối rất thấp, cơ thể bị treo lên lâu như vậy cảm thấy lạnh cóng. Y muốn được ai đó ôm lấy mình một chút, không thì chỉ cần chà xát tay y là đủ rồi.
Cảm giác lạnh làm con người ta tiến vào ảo giác của bản thân, trong ảo giác đó, Y Sinh được Cố Nham ôm vào lòng, gỡ y xuống khỏi cái xích kia, đặt lên chiếc giường trong phòng...
Nhận xét
Đăng nhận xét
Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰