Như Cánh Hoa Rơi - Chương 41

Chương 41

Nước từ ống bắn thẳng vào bên trong của y với một lực không hề nhẹ, bụng y nhanh chóng phồng lên, đụng đến viền của miếng gỗ.

Thả lỏng được một chút, họ lại tiếp tục nhét vào, nhưng lần này, chân của y đã bị khóa kĩ.

Bụng y bị kìm lại bởi miếng gỗ, không thể co dãn được khiến y buốt và đau, nhưng họ không nghe y nói thì phải làm sao bây giờ?

Mắt y ngước lên trên, mở to, từng hàng nước đọng lại trên khóe mi mờ ảo. Miệng y cố hít khí như cá nằm trên thớt cực kì thiếu oxi.

Nhịn xuống, cơn đau rất nhanh sẽ qua, y được họ mở khóa ra cho, bù lại, họ nhanh chóng ném y vào trong bồn nước rộng, nhận đầu y xuống rồi dùng khăn mà lau lấy lau để.

Y thiếu khí vùng vẫy muốn ngoi lên lại bị một bàn tay nhấc lên rồi lập tức ấn xuống, nhiều lần như vậy làm y không những không lấy đủ dưỡng khí, mặt ửng đỏ, mà nước còn tràn hết vào mũi miệng y, lúc này họ mới tiếp tục.

Khi mặt y trầy trụa hết cả họ mới ngừng tay, lúc này y vô lực mà ngồi tựa vào thành bồn, mặc họ dùng bàn chà chà khắp người y, mà vội vàng hít lấy dưỡng khí.

- Đưa bàn tay ra!

Tiếng nói kéo y về thực tại, y nhìn họ một hồi, sau đó run rẩy từ từ đưa hai bàn tay về phía họ, âm thanh vụn vặt phát ra từ đôi môi vẫn run rẩy do dư âm vừa rồi:

- Nhẹ... nhẹ một chút...

Mỗi người một bàn tay, họ giựt mạnh về phía họ bắt đầu kì rửa, y rụt lưng, muốn rút tay lại vì đau nhưng không đủ lực, họ lại chẳng mảy may quan tâm y đau như thế nào mà thậm chí lực tay càng lúc càng mạnh hơn.

Khi cả người y chỉ còn toàn vết xước lấm tấm máu tươi, họ liền bỏ y vô lực nằm đó mà đi ra ngoài, trước khi đi còn để lại một câu:

- Mau chóng làm xong phần còn lại.

Đau, cả người y không chỗ nào không đau, từ bên trong cho tới bên ngoài, từ đầu đến chân chỗ nào cũng trầy da chảy máu, nước mắt y tuôn ra không thể khống chế. Y tự an ủi bản thân:

"Không sao, ít nhất thì những vết dơ bẩn kia cũng sạch rồi."

Ngồi một lát, y nhịn đau đứng dậy rửa nốt và kéo ống thông ra, một cảm giác thật quái dị, ghê tởm.

Y lết theo thân hình mệt mỏi lấy chăn dày ở gần đó mà nằm nghiêng người trên sofa, vừa nằm đã ngủ, có thể thấy hôm nay tinh lực của y không còn một xíu nào cả.

Nhưng chưa được lâu thì y cảm thấy lạnh cóng, mở hờ đôi mắt, y cư nhiên đang nằm trên sàn của tầng hầm. Vô thức, y run mạnh, co cả người lại thành một đoàn.

Sau ngày hôm nay, y bị ám ảnh rất mạnh, y sợ, sợ lắm.

Cố Minh phát hiện y đã tỉnh thì kéo y đặt trong lòng mình, đeo vào cho y một cái vòng cổ lớn rồi khóa hai tay y vào đó. Sau đó cậu ta bắt đầu dò xét phía dưới, cằm tựa lên phần thịt bị mất trên vai y.

Điểm tựa nằm trực tiếp trên xương y, phần rỗng đó lại vừa đủ để cậu ta tựa lên, hơn 5kg đè nặng trên vai y, y hạ vai xuống hết mức có thể để né tránh, nhưng sau đó lại bị nắm tóc giựt lên.

Không nói câu nào, cậu ta đè y xuống bàn rồi một đường đâm thẳng cự vật của mình vào bên trong, nơi đó sưng tấy phồng rộp giờ bị nhồi nhét vào một vật lớn như thế thực sự không vừa, nhưng mà cậu ta chẳng mảy may quan tâm, không vừa thì nhét chừng nào vào thì thôi, hôm nay cậu ta lại có nhã hứng muốn thưởng thức hậu huyệt của y xem thử lí do gì mà bọn chúng lại mê đắm như vậy.

Khi vào được tận gốc thì bên trong cũng đã rách ra, thành trực tràng bao lấy cự vật cậu ta nóng rực, ẩm ướt, lại rất chặt. Cậu ta bắt đầu luật động thân dưới không chút do dự.

Y Sinh thấy mình như bị tách ra làm hai, đôi chân run rẩy không đủ sức để chống vững cơ thể mình, hai bàn tay bấu chặt vào nhau, nước mắt rơi đầy cả khuôn mặt trầy trụa.

Rồi y bị cậu ta kéo lên, ngồi ngay trên cự vật của mình, cự vật được một đường đâm sâu, Cố Minh thở hắt ra một tiếng, còn y lại co người nức nở van xin:

- Cậu... đợi một lát... tôi còn chưa thích ứng được... nó rất đau... van cậu... xin cậu đợi một lát...

Lời nói của y bị cậu ta trực tiếp vứt ra ngoài, cả cơ thể tựa lên người y, người y giờ yếu ớt vô cùng, chống đỡ được đã là rất khó khăn, thêm một người nữa, là không thể nào.

Đầu tóc y giờ vẫn còn ẩm ướt, mùi dầu gội len lỏi vào khứu giác của cậu ta, vừa lòng hít lấy hít để, hai tay mân mê da thịt đầy vết máu me của y mà cấu xé mạnh bạo, y đau đớn la lên, lại không đủ sức nên âm thanh ra khỏi miệng y chỉ còn thì thào rất nhỏ, mà qua tai của Cố Minh lại thành tiếng rên rỉ đầy ngọt ngào...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44