Như Cánh Hoa Rơi - Chương 43

Chương 43

Lập tức, những người đó bị đuổi ra phía bên ngoài, để lại bên trong căn bếp rộng lớn một thân ảnh yếu ớt đang từ từ cử động, muốn đứng lên.

- Chắc là hai người chưa ăn gì đúng không? Tôi làm chút gì nhé.

- Súp vi cá mập.

Món ăn này đắt hơn kim cương, y còn chưa được nhìn qua chúng một lần chứ đừng nói đến việc chế biến. Hai bàn tay quấn vào nhau, y cúi mặt:

- Món nào đơn giản hơn chút đi.

- Súp bào ngư.

Có lẽ hôm nay là ngày gì đó, nếu không sao họ lại cố chấp với món súp như vậy? Nhưng lục lọi cả căn bếp cũng không tìm thấy con bào ngư nào, nhìn y cứ loay hoay mãi, họ liền gọi cho người lập tức bắt bào ngư tươi đem đến tận nhà.

Quá trình chờ đợi rất lâu, y bắc một nồi nước muốn nấu ít cháo ăn, y hôn mê đã 3 ngày rồi, vậy là đã tròn 4 ngày nay y chưa được ăn gì cả.

Họ đang làm việc ở phòng khách thì thấy y loạng choạng đứng dậy, khi y vừa lấy được một ít gạo, y muốn nó nở ra nên không đem rang, lúc y đang muốn thả vào thì bất ngờ có một bàn tay vươn tới nắm chặt tay y, vặn về phía sau rồi đè y xuống sàn.

Cả người còn chưa chữa được đến đâu như bị vỡ ra, cơn đau ập đến rất rõ ràng, cả phần ngực y bị đập mạnh, khuôn mặt đau đớn.

- Ngươi làm gì?

- Tôi... chỉ là muốn làm... ít cháo...

- Ha! Ngươi nghe cho rõ. Từ bây giờ ngươi chỉ được phép uống sữa và nước, phần còn lại sẽ có thuốc bổ sung cho ngươi.

- Tại... tại sao chứ?

Không trả lời, hắn ta đem đến một lọ thuốc, lấy cho y 3 viên. Y cầm 3 viên thuốc đó ném thẳng ra bên ngoài.

- Tôi chỉ ăn được một ít thôi... có hao hụt gì mấy đâu...

- Không lẽ ta còn không nuôi được một người sao? Đó là vì ta muốn, và ngươi phải theo.

Rồi Cố Minh không biết ở sau y từ lúc nào đem y khóa chặt lại trên chiếc bàn dài, đặt ở hai bên eo y hai cái kim nhọn dựng đứng, làm y không thể xoay người.

Rồi họ lại kêu mấy người đầu bếp ban nãy đang đứng ở bên ngoài vào làm những món ăn để bày lên người y. Họ vừa làm vừa dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn cơ thể y đang được phơi bày.

Y Sinh vừa ngượng vừa tủi, nhắm mắt lại, để hai hàng nước mắt tự do rơi xuống trên gương mặt mệt mỏi trắng xanh của y.

Đáng lý ra bây giờ y phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, ăn một ít cháo hành rồi uống thuốc, chứ không phải nằm đây chịu khổ chịu nhục như vậy.

Cũng may là họ không kiên quyết tách hai chân y ra, để yên cho y che đi cái khuyết điểm đáng xấu hổ này.

Bọn họ vừa làm vừa bày biện lên người y, khi bày lên còn sờ lung tung khắp cả người y, có người còn véo ngực y, nhéo eo y, hay thậm chí là đụng chạm vào hạ thân y.

Y nuốt nước mắt chịu đựng, có lần y lên tiếng van xin, nhưng mà họ cũng không chịu ngừng lại.

Ở đằng xa, tuy là máy tính đang mở nhưng họ vẫn nhìn chằm chằm vào y, khó chịu ra mặt, tim họ cũng có một chút thắt lại khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của y, nhưng không có bất cứ lời nào ngăn cản bọn chúng ngừng sờ soạng cơ thể của y.

Lại có phần bực bội vì nghĩ tới ngày đó, lúc y lén lút làm với bọn kia, không biết có phải cũng là vẻ mặt non nớt đáng yêu này không?

Nghĩ đến đó lại làm bùng lên lòng chiếm hữu, cậu ta từ từ bước vào khiến chúng không dám động tay động chân nữa.

Nâng mặt y lên đối diện với cậu ta, buông ra một câu lạnh lẽo:

- Gương mặt này thật khiến người khác chán ghét.

Y biết chứ, sao y lại không biết họ chán ghét gương mặt này đến mức nào, y đã biết từ ban đầu rồi mà, vậy sao lại có những lúc họ dịu dàng với y, làm y mơ tưởng đến một tương lai, sao họ lại nhẫn tâm gieo rắc cho y điều đó chứ?

Một lát sau, khi thấy đồ được làm ra toàn là đồ lạnh như sushi thì họ gắt lên:

- Mấy người không làm ra được món nào nóng à?

Y nghe thì hoảng lên, không lẽ họ lại muốn đổ hết nồi canh nóng lên bụng mình như hồi trước sao?

Lần đó bụng y rát cả 1 tuần liền, lại còn bị roi điện quất lên, cảm giác đó y không thể nào quên được.

Đúng như y nghĩ, khi món ăn mới được làm xong, họ đã bắt đầu bày lên người y rồi. Nhưng lần này thì khác, không bắt đầu ở bụng, mà là bắt đầu ở hai tay, rải đều xuống ngực.

Hai đầu nụ hoa là nơi y rát nhất, họ không chỉ đổ xuống mà còn lấy cả cái muôi nóng áp lên, y kêu khóc không thành tiếng, mặt y đã trắng xanh giờ lại càng trắng hơn nữa, nhìn qua như một con búp bê bị hỏng.

Rồi lần lượt trên người y, bên cạnh y cũng có nhiều món hơn, cơ thể y mỏi nhừ, theo bản năng quay người để dễ chịu hơn, nhưng vừa quay đã đụng phải cây kim nhọn đâm vào eo, cơ thể lại một lần gắng gượng, chịu đựng.

Lúc này, những đầu bếp đã thức thời rời đi, để lại một con búp bê xinh đẹp ở trên bàn mà luyến tiếc.

Bỗng nhiên, hai chân y bị họ mạnh tay tách ra, cường ngạnh nhét vào hai quả trứng có gai bao bên ngoài.

Hạ thân y chỉ mới điều trị đã bị rách, mùi sắt thoang thoảng đưa lên, nhưng hình như họ cũng chẳng mấy để tâm đến nó.

Có hai cây kim nên họ cũng không sợ y lật người làm đổ, liền mở cho hai quả trứng rung lắc mạnh mẽ. Lúc này y đã rất mệt rồi, rất đói, cơ thể y vẫn chưa phục hồi mà bị như thế này, ý muốn được ngất của y chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy.

Nhưng dường như đã ngủ 3 ngày rồi, y không cách nào ngất đi được. Hai trái trứng rung mạnh trong tràng bích của y truyền từng trận đau đớn lên thần kinh yếu ớt.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44