Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 10

Chương 10

Nhưng cũng không được bao lâu, chỉ một lúc sau Nhã vương đã về đến nơi, còn có nhiều người khác nữa. Sau khi giúp y đeo lại khẩu tắc, Cửu cũng trở về vị trí canh gác, tất nhiên là mang theo cả chăn mà cậu đã đắp cho y.

Nhã vương đang đi đột nhiên dừng lại, im lặng nhìn y, một lúc sau thì lên tiếng trước sự ngạc nhiên của mọi người:

- Cửu.

- Có thuộc hạ.

- Ngươi có tội không?

“Vương gia hỏi câu này là có ý gì? Không lẽ… bị phát hiện rồi?”

Bây giờ cậu không nhận tội, mà lỡ đúng là đã bị phát hiện, thì hình phạt không nhẹ, mà nhận tội đó thì hình phạt cũng không nhẹ hơn là bao.

- …Thuộc hạ không hiểu.

- Nhất.

- Có thuộc hạ. – Nhất nhảy xuống từ trên tán cây.

- Cửu và Nhất, phạt mỗi người 30 roi loại 2. Các ngươi có 2 khắc lãnh phạt và về lại vị trí nhiệm vụ.

“30 roi loại 2 sao? Chỉ là nghi ngờ mà đã phạt nặng như vậy sao?”

Chân y bị vắt lên vai người trước mặt, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía họ. Hình phạt quất roi được chia theo từng cấp độ, từ loại 5 là thấp nhất đến loại 1. Y cũng chỉ mới nghe Nhất nói vào hôm đầu tiên đến đây, chứ chưa phải chịu phạt đến mức đó. Y nghĩ là lần bị đánh ở sân tập hôm đó cũng chỉ là roi loại 5 thôi.

Khi mặt trời lên thiên đỉnh, y bước đi liêu xiêu về phòng, lưng y cong lại, cố gắng cúi thấp xuống hết mức có thể, hai tay vòng qua tự ôm lấy bản thân, ánh mắt y đờ đẫn không chút tiêu cự, dưới ánh mặt trời gay gắt nhìn y cứ như một con rối gỗ, bị người khác giật dây mà bước đi vậy.

Lần này y đến bên bờ suối không cố gắng kì cọ kĩ càng như lần trước nữa, y chỉ đơn giản là trầm mình xuống lòng suối hồi lâu, sau đó mới từ từ ngoi lên. Y cứ thất thần ngồi ở đó, cúi đầu, không chút động đậy, không chút gợn sóng.

Cả tháng qua y cũng đã dò la tin tức về A Cẩn, nhưng hắn đã đi đến hành cung săn bắn với Thái tử rồi, có lẽ phải tháng sau hắn mới trở về.

“Tách… tách…”

Mặt nước bỗng gợn lên những vòng tròn nhỏ, từ từ lan rộng, lại ngày một nhiều hơn…

Y khóc rồi…

Khi bầu trời đã bắt đầu ngả vàng, Thập Bát đang thiếp đi trên giường thì ở ngoài phòng có một bóng người đi đến, in bóng trên vách bên cạnh giường y.

“A!”

Y bị đau đớn làm cho tỉnh lại, theo bản năng cuộn tròn cơ thể để che đi phần cơ thể chịu đau, nhưng tay y bị trói ngoặt ra sau, không thể cử động. Y ngước mắt nhìn lên, thấy trong tay Nhã vương cầm thứ gì đó rất kì lạ, nhìn như là hai miếng gỗ nhỏ nhưng có kiểu dáng kì lạ, có một đầu chụm vào nhau, đầu còn lại thì cách xa, được nối với nhau bằng thứ gì đó.

- Vương gia…

Thập Bát là đang nằm ở cái hồ ban sáng, cả người y run rẩy không ngừng, sợ hãi nhìn vào vị vương gia trước mặt.

- Hm… Cũng không tệ…

Nhã vương thấy y cứ nhìn chăm chăm vào thứ trên tay lão, thì hứng thú trả lời:

- Tò mò sao? Sáng nay có người đã nói cho ta là trên trấn có một cửa tiệm chuyên bán những món đồ rất thú vị, ta bèn đến đó và mua thứ này cho ngươi. Ở đó gọi cái này là kẹp nhũ hoa, cũng khá thú vị.

Rồi lão đưa nó đến trước mặt y, lúc này y mới thấy đó là một cặp, được nối với nhau bằng một sợi dây gì đó có nhiều lỗ, còn lóe lên tia sáng. Thập Bát rụt người lại cố gắng tránh xa khi thấy Nhã vương đưa thứ đó lại gần y, còn bóp đầu bên kia để “miệng” cái đó mở ra nữa.

Nhã vương phất tay, liền có hai tiểu đinh đến khống chế y. Thập Bát dễ dàng bị khống chế, vì dù sao… tối hôm qua y đã bị gọi đến, phục vụ bọn chúng cả đêm, sáng nay lại chỉ ăn ít cháo loãng, buổi trưa tuy Cửu có đem đồ ăn đến cho y, nhưng y ăn không vô. Nếu như y biết là chiều nay vẫn sẽ bị gọi đến, thì buổi trưa y đã cố nuốt một ít.

Nhưng cho đến bây giờ y vẫn không biết… lí do tại sao… cứ mỗi khi bị Nhã vương gọi đến là toàn bộ kinh mạch của y không thể luân chuyển được nội lực.

Lão kéo mạnh nhũ hoa của y, rồi đưa chiếc kẹp vào kẹp lại, Thập Bát dưới sự khống chế của 2 tiểu đinh cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể thoát thân.

Lão cầm sợi xích nối, giựt mạnh cho nó rời ra, từ nhũ hoa truyền đến cảm giác đau đớn khiến Thập Bát không thốt lên lời.

Lão cười lên khoái chí, sau đó lấy đến những sợi dây đỏ. Lão buộc cổ tay y lại với cổ chân, sau đó thì buộc 2 đầu gối y lại với nhau, nhưng để chừa khoảng cách rộng bằng vai.

Y sợ hãi nhìn hành động tiếp theo của lão. Lão kẹp lấy một bên nhũ hoa của y, luồn qua sợi dây rồi kẹp vào bên còn lại. Lão đẩy chân y xuống, hai chiếc kẹp chịu lực kéo bất ngờ tuột ra, kèm theo tiếng hét đau đớn của y. Thập Bát nức nở:

- Vương gia… vương gia… xin người tha cho thuộc hạ… hức… thuộc hạ vẫn còn mệt lắm… không chịu nổi… hức… trêu chọc của vương gia…

- Ta cũng có bắt ngươi làm gì đâu? Mệt thì ngươi cứ việc nằm đó thôi.

Lão vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một cặp kẹp khác, nhưng sợi dây nối ngắn hơn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44