Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 11

Chương 11

- Vương gia, không! Đừng!

Lão lặp lại động tác như ban nãy, rồi lấy cặp kẹp có sợi dây nối ngắn ban nãy, kéo phân thân y ra, kẹp phần đỉnh, kéo căng, đầu còn lại kẹp sợi dây đó.

Thập Bát hoảng sợ cả người đều run rẩy, cả người căng cứng chịu đựng cơn đau từ 3 nơi mẫn cảm ấy, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

- Đau quá… - Y nức nở.

- Nhìn đẹp rồi đấy.

Lão chống cằm thưởng thức tác phẩm bản thân tạo ra, đắc chí. Bỗng nhiên lão cởi đai quần, nắm chặt lấy thắt lưng của y, cọ cọ. Thập Bát nhìn hành động như sói vồ đó của lão, lòng hoảng sợ, nơi giao hợp đau đớn nhưng y vẫn không dám nhúc nhích.

Chỉ là khi lão đang đưa đẩy, thì y nghe tiếng “xoẹt” của ám khí, rồi Nhã vương ôm lấy hạ thân mình, tức giận đến mức run rẩy, hét lớn:

- Cửu! Gan ngươi lớn rồi sao?

Thoắt một cái, Cửu đã đến phía sau lão ta, châm chọc:

- Thuộc hạ không dám a vương gia.

- Ngươi không muốn sống nữa rồi sao?

- Sao vương gia lại nói như vậy chứ? Thuộc hạ vẫn còn nhiều món ngon chưa ăn, nhiều cảnh đẹp chưa thưởng ngoạn, nên vẫn còn yêu đời lắm a.

- …Ngươi… sao ngươi…

Thấy Cửu vẫn thản nhiên kề dao sát cổ lão, lão mới bắt đâu hoảng sợ. Từ lúc ám khí tạo ra tiếng “keng” do va chạm với sỏi đá, lão đã cảm thấy có gì đó bất thường, bây giờ thì lão đã hoàn toàn không thể cử động được nữa.

“Ám khí có độc!” – Lão bàng hoàng nhận ra.

Không chỉ có vậy, cổ trùng được cấy trong cơ thể của Cửu lão cũng không thể thôi động được.

- Ngươi… tại sao…?

- Tại sao ngươi không thôi động được cổ trùng trong cơ thể ta sao?

Cửu nhìn lão cười khẩy:

- Vì vốn dĩ cổ trùng ban đầu cấy vào người ta… cổ mẫu của nó không nằm ở chỗ Nhã vương ngươi a.

- Vậy chứ là ai? Ngươi vậy mà ngay từ ban đầu đã là nội gián!

- Là ta a, phụ thân.

Tiếng động phát ra từ phía sau những gốc cây to, từ bên đó xuất hiện một bóng người thiếu niên mặc trường bào, tóc đội phất quan, khí chất băng lãnh xuất hiện.

- Cẩn nhi? Ngươi là có ý gì?

- Nhã vương công cao lấn chủ, tay nắm binh quyền, ta chỉ phụng mệnh hoàng thượng, làm một số chuyện thôi.

- Ta từ trước tới nay đối xử với người không tệ, vậy mà ngươi lại dùng cách này báo đáp ta sao?

- Hahaha – Hắn cười nhạt – Cái gì gọi là đối xử không tệ? Là cầu hoàng thượng phong vương cho ta năm 7 tuổi rồi ném đến Minh quốc làm chất tử, không ngó ngàng gì đến sao? Là khi ngươi nhận mệnh tiến đánh Minh quốc còn không thèm quan tâm ta có còn ở đó không sao? Là khi ngươi đại thắng dẫn quân về nước, thì ta lại phải theo đoàn nạn dân quay về cố hương, tự tìm đường về vương phủ sao? Là khi ngươi thấy hoàng thượng biết ta quay trở về cùng với phong hào Ninh vương, liền vội vàng đổ cho ta tội danh ám sát hoàng tự, tước đi phong hào của ta, làm ta đường đường là một nhi tử của ngươi, lại còn không bằng một tiểu đinh trong vương phủ, thậm chí địa vị còn không bằng con chó của nhi nữ ngươi sao?

Hiên Viên Cẩn trút hết mọi khổ cực, cam chịu của hắn, rồi hắn cười mà nói tiếp:

- Đúng, ngươi đối xử với ta không tệ, đó chỉ là khi ta lần lượt tiễn 4 vị huynh đệ, 2 vị tiểu thư, khiến cho cả vương phủ này cũng chỉ còn có ta là người kế vị. Ngươi không muốn cho ta phong hào Ninh vương, thì đến phong hào Nhã vương của ngươi cũng sẽ là của ta! Cũng coi như là đã báo thù cho nương của ta…

- Nương của ngươi?

- Đúng vậy, nương của ta! Liệu ngươi có còn nhớ? Nương đã thật tâm với ngươi, nhưng ngươi nói xem ngươi có xứng với tấm lòng đó của nương hay không?

- Nhất! Ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau lại đây?

Lúc mọi người đang giằng co với nhau, Nhất đã đến chỗ của Thập Bát, gỡ đi những món đồ kì quặc ở trên người y. Y cuộn người lại, nằm trong lòng Nhất mà run rẩy, Nhất nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi y, không thèm để tâm đến mệnh lệnh của lão.

Lão vội vàng thôi động cổ trùng trong cơ thể Nhất và Thập Bát, cả hai người đồng loạt phun ra máu tươi. Tuy nhiên, Nhất đã có sự chuẩn bị từ trước, nên không quá nghiêm trọng, vội vàng phong bế kinh mạch của chính mình, rồi lập tức đút cho y một viên thuốc, sau đó phong bế kinh mạch cho y.

Thập Bát lại không được như vậy, cổ trùng nhận được mệnh lệnh của cổ mẫu liền lập tức khuấy động, cơ thể yếu ớt lại bị phong bế nội lực, không có chút khả năng nào chống chọi lại được cổ trùng. Có điều lão đã quên, y bị giày vò từ tối hôm trước đến bây giờ, lão lại không mở nội lực cho y, thì có thôi động cổ trùng giết chết y y cũng không thể cứu được lão. Mà cho dù có thể đi nữa, thì liệu y có cứu lão không?

Thập Bát run rẩy lợi hại, mồ hôi toàn thân túa ra, đến khi được Nhất đút cho viên thuốc, mới có thể giảm bớt được chút đau đớn, nhưng vẫn không thể chịu đựng được.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44