Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 13

Chương 13

Thập Bát vậy mà lại may mắn, có thể sống sót qua được sự thanh trừng của Hiên Viên Cẩn, nhưng cơ thể bị thương nặng. Cho nên khi y mở mắt tỉnh dậy, đã là một tuần sau.

- Đệ tỉnh rồi!

Cửu nhìn thấy y mở mắt, tâm trạng phấn khởi, nỗi lo cũng giảm bớt được phần nào.

Một khi ảnh vệ đã nhận chủ sẽ bị cấy cổ tử vào cơ thể, từ lúc đó sinh mệnh của ảnh vệ sẽ do chủ tử quyết định, một khi chủ tử chết, thì trong vòng một khắc ảnh vệ sẽ hóa thành một vũng nước.

Cách duy nhất để không bị rơi vào số mệnh như vậy là nhận chủ tử mới, nhưng việc này rất hiếm khi xảy ra, bởi vì sẽ không có một ai muốn nhận lại một ảnh vệ phản chủ cả, còn chưa nói đến quy trình của nó, rất tốn sức. Trước hết ảnh vệ sẽ uống một loại thuốc dẫn, sau đó uống lần lượt tinh huyết của chủ cũ, tinh huyết của chủ mới, rồi chủ mới sẽ dùng nội lực của bản thân tiến vào cơ thể ảnh vệ để ép cổ tử ra, sau đó ảnh vệ sẽ được cấy vào cổ tử khác.

Nghe thì thấy quy trình có vẻ đơn giản, nhưng thực chất những việc này phải làm cùng một lúc, và khi ép cổ tử ra thì phải điều khiển nội lực để làm sao chặn được tất cả đường đi của nó trong kinh mạch, lại giảm ảnh hưởng đến kinh mạch của ảnh vệ xuống thấp nhất, chỉ cần một chút sơ sẩy, ảnh vệ sẽ mất mạng. Nhưng vấn đề hàng đầu vẫn là lòng trung thành. 

Vì rủi ro lớn như vậy, nên không có ai muốn bỏ sức ra để cứu về một tên ảnh vệ đã có chủ nhân, trong khi mua một tên ảnh vệ mới không tốn bao nhiêu, lại còn bảo đảm. Còn chưa nói đến ảnh vệ đó liệu có thể chịu được sự giày vò đau đớn của quá trình chuyển hóa đó hay không.

- Cửu ca…

- Đừng đừng, tạm thời đệ chưa thể ngồi dậy đâu.

Cửu thấy y chống cơ thể muốn ngồi dậy thì vội vàng can ngăn.

- Đệ đang ở đâu vậy?

- Đệ ăn chút cháo lỏng này đã, rồi ta sẽ nói sơ qua cho đệ về tình hình bây giờ.

Thập Bát ngồi dựa vào thành giường, tay hơi run rẩy múc từng muỗng cháo.

- Ta không phải là ảnh vệ của Hiên Viên Kỳ, mà là của Nhã vương hiện tại – Hiên Viên Cẩn. Chiều tối hôm đó, Nhã vương đã chết, đệ và Nhất được chủ tử thu nhận, qua quá trình chuyển hóa, bây giờ chúng ta có cùng một chủ tử. Ảnh vệ của chủ tử không nhiều, nhưng đều là những người có thể lấy một địch mười. Nhất đã đổi số hiệu thành Thập, còn số hiệu của đệ, chủ tử nói khi nào đệ tỉnh rồi đến gặp người.

- Sao… lại cần như thế…? Sau Thập là… Thập Nhất…

Cổ họng y khô rát, khó khăn hỏi ra một câu dài.

- Vốn dĩ chủ tử chỉ dự định thu nhận 10 ảnh vệ nên…

- …Đệ biết rồi… lát nữa…

- Đệ cứ nghỉ ngơi cho khỏe, khi nào cảm thấy cơ thể ổn rồi hãng đi.

Cửu không nói cho y về việc cậu đã cầu xin để y được cứu, nhưng trong cơn mơ màng, y vẫn biết được điều đó. Chỉ là y không biết điều kiện mà Cửu đã đáp ứng với A Cẩn là gì.

Khi bầu trời chuyển sang màu cam, y đã đến thư phòng gặp mặt Nhã vương.

- Ngươi đến rồi.

- Thuộc hạ bái kiến chủ tử.

- Ta đã xem ghi chép của Liên thái y. Lão đầu đó đầu tư cho nam sủng của hắn không ít.

“Giọng điệu này của A Cẩn… là không nhận ra mình sao?”

- Nếu chỉ để ngươi làm ảnh vệ thì thật không đáng với số tiền đã bỏ ra trên người ngươi. Qua 2 ngày nữa sẽ có người đến dạy dỗ ngươi, sau đó ta sẽ cho ngươi làm đầu bảng ở Diệp Chi Lâu, vừa tiếp khách vừa nghe ngóng tin tức.

“Diệp Chi Lâu? Đó là tiểu quan quán mà!”

- Chủ tử, thuộc hạ không muốn làm tiểu quan, thuộc hạ muốn ở bên bảo vệ chủ tử.

Hắn liếc mắt nhìn qua y:

- Ngươi cũng biết lão tặc đó tiêu nhiều tiền của cho ngươi như vậy là để làm gì.

- …Thuộc hạ…

Bầu không khí rơi vào im lặng, y cẩn thận nhìn lên, nói:

- A Cẩn… là đệ… đệ là tiểu Thanh—

“Rầm!”

- Làm sao ngươi biết cái tên này? Ngươi điều tra ta?

- Ư…

Vừa nghe đến hai chữ “tiểu Thanh”, hắn liền nắm cổ y, đập mạnh vào tường, tay hắn siết mạnh, đay nghiến.

- Nói!

- … là đệ mà… A Cẩn…

- Ngươi còn dám xảo biện?!?

Hắn càng tra hỏi, lực tay của hắn càng siết mạnh, y vừa mới tỉnh dậy, sức lực lại bị tiêu hao lớn trong lần chuyển đổi kia, chỉ có thể ra sức nắm lấy cổ tay hắn.

- Huynh… không nhận ra… đệ sao…?

“Rầm!” – Hắn ném y xuống sàn.

- Tiểu Thanh của ta là mái tóc mềm đen tuyền, đôi mắt đen như bầu trời sao, linh động đáng yêu. Còn ngươi, một bộ dạng tóc trắng mắt xanh, dáng vẻ hạ tiện, ngươi nói xem ngươi giống em ấy ở chỗ nào?

- Đây là do thuốc—

- Thuốc? Ta chưa nghe đến loại thuốc nào có thể khiến màu tóc và màu mắt biến đổi khác hoàn toàn như vậy. Ngay cả sổ tay ghi chép của Liên thái y trực tiếp điều chế thuốc cho ngươi cũng không ghi lại triệu chứng đó!

- Đệ cũng không biết, sau khi dùng thuốc được đưa đến kia, cơ thể đệ có những biến đổi rất kì lạ.

- …Trước lúc rời đi, ta có để lại cho em ấy một mảnh ngọc nhỏ.

- …Miếng ngọc đó… đệ… đã làm rớt trên đường đến Tuyên quốc…

Hắn nhìn y, dò xét từ trên xuống dưới:

- Cởi đồ ra, nếu ngươi là tiểu Thanh của ta chắc chắn sẽ còn vết sẹo kia.

- Sẹo… sẹo…

- Sao nào? Không có sao?

“Vết sẹo lớn bên vai phải đó đã bị lão vương gia cho người xóa đi rồi…”

Thấy y cứ chần chừ, mắt đảo liên hồi, hắn thở dài:

- Nếu ngươi tìm thấy em ấy hãy báo lên cho ta, ta sẽ trọng thưởng.

- Đệ là tiểu Thanh thật mà…

“Choang!” – Hắn ném chén trà xuống trước mặt y.

- Ngươi cái gì cũng không có, chỉ là đường nét gương mặt có nét giống em ấy, vậy mà cũng dám giả mạo?

Dư âm của trận hôn mê trước vẫn còn khiến y cả người run rẩy.

- Ta không phải là loại người chính nhân quân tử, ra vẻ đạo mạo, cũng không phải là người có kiên nhẫn, đừng giỡn mặt với ta!

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44