Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 14

Chương 14

“Bảo sao không có ảnh vệ nào chịu nhận nhiệm vụ như vậy, điều tra vết tích một đứa nhóc bình thường trong thời loạn lạc chẳng khác nào mò kim đáy bể. Tìm kiếm đến nay đã gần 3 tháng rồi, manh mối đứt đoạn cũng không cách nào tìm kiếm tiếp được, đành phải trở về báo cáo thôi.”

Cửu nhận nhiệm vụ tìm kiếm “Diệu Tố Thanh” làm điều kiện để Nhã vương cứu Thập Bát. Trước đây đã có nhiều lần chủ tử phái ảnh vệ dẫn các đội ám bộ đi điều tra, nhưng manh mối lần nào cũng bị đứt đoạn. Đến lượt Cửu, cậu dành ra 3 tháng trời tìm kiếm, gấp đôi so với thời gian dài nhất mà ảnh Ngũ làm lúc trước, nhưng vẫn không thể tìm kiếm được nhiều manh mối hơn.

“Không biết Thập Bát đã quen được với chủ tử mới chưa, mình đã đặc biệt xin để đệ ấy được ở chung phòng với mình và Thập, để dễ bề chăm sóc nhau.”

Nhã vương chỉ có 10 ảnh vệ, đều là những người võ công cao siêu. Ngoài ra còn nuôi thêm nhiều ám bộ để hỗ trợ các ảnh vệ trong nhiệm vụ. Họ không có được võ công mạnh mẽ như ảnh vệ, được đào tạo để trở thành các “tử sĩ”.

Quy định của ảnh vệ là khi chấp hành nhiệm vụ trở về phải báo cáo lại ngay với chủ tử khi chủ tử chưa nghỉ ngơi, vì vậy nên Cửu đã đến viện của chủ tử trước.

Nhìn vào bên trong, Cửu thấy chủ tử đã nghỉ ngơi rồi, đang tính quay trở về để ngày mai báo cáo thì thấy Thập Bát đang quỳ ngồi ở góc phòng, nương nhờ ánh trăng mà chăm chú viết viết gì đó lên tờ giấy đặt ngay ngắn ở trước mặt.

“Đã canh ba rồi mà sao đệ ấy vẫn chưa trở về phòng nghỉ ngơi? Lại còn ghi ghi chép chép cái gì vậy? Đã vậy còn không mặc y phục?”

Cửu nhẹ nhàng tiến đến phía sau y.

“Quái lạ? Võ công của đệ ấy thụt lùi rồi sao? Mình đến ngay sau lưng rồi mà đệ ấy không biết?”

Nhìn gần thì Cửu mới thấy, góc phòng này chỉ có một cái đệm nhỏ, đủ cho một người nằm co người lại, cơ thể y lại đang run rẩy không ngừng.

- Thập Bát? – Cửu đặt tay lên vai y nhẹ giọng.

Ngờ đâu y lại cầm một thanh đoản đao chuẩn xác nhắm vào cổ cậu, Cửu bất ngờ dùng tay chặn lại.

- Cửu… Cửu ca…

Trông thấy Cửu, Thập Bát hai mắt đỏ lên, nhẹ giọng gọi.

- Thập Bát… đệ…

Lúc nắm lấy tay y, Cửu không phát hiện được tia nội lực nào trong cơ thể y cả, chẳng trách cậu đến ngay sau lưng rồi mà y vẫn không nhận ra.

- Sao canh ba rồi mà đệ vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi? Đệ đang ghi chép cái gì? Còn… nội lực của đệ đâu cả rồi? Sao người đệ lại nóng như vậy?

- Ưm…

Cửu bất tri bất giác sử dụng âm lượng lúc bình thường, làm ồn đến người đang say giấc trên giường. Nhã vương vốn rất ghét những ai quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, vì vốn dĩ bình thường hắn đã khó ngủ, nếu bị phát hiện thì sẽ rất thảm.

- Cửu ca, huynh làm nhiệm vụ vất vả rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, khi nào rảnh đệ sẽ đến tìm huynh.

- Đ…được…

“Ngày mai mình sẽ hỏi Thập, cả những vết thương trên người đệ ấy nữa. Rốt cuộc khi mình đi đã xảy ra chuyện gì?”

Sáng hôm sau, trên đường đi báo cáo nhiệm vụ, Cửu cứ mãi suy nghĩ về những gì Thập đã nói:

“Ngay hôm cậu đi làm nhiệm vụ, không biết đệ ấy với chủ tử đã nói gì mà khi về, đệ ấy cuộn người khóc rất thương tâm. Sau đó, vào ngày thứ 3, đệ ấy rời đi từ rất sớm, đến tận canh hai mới trở về. Đệ ấy vẫn giữ số hiệu là Thập Bát, nhưng không được xếp trong ảnh vệ, cũng không xếp trong ám bộ. Sau đó thì ta mới biết, đệ ấy bị bắt lựa chọn một trong hai con đường:

Một, tiếp nhận huấn luyện, trở thành đầu bảng tiểu quan quán Diệp Chi Lâu, tiếp những vị khách quyền quý và nghe ngóng thông tin. Lúc này đệ ấy sẽ có tên trong danh sách ảnh vệ.

Hai, trở thành tính nô của chủ tử, tiếp nhận điều giáo của các thái giám trong cung chuyên đào tạo nam sủng cho hoàng đế và các vị hoàng tử, công chúa, vương thất. Tuy chỉ phục vụ một mình chủ tử nhưng còn phải đảm nhận thêm vai trò chưởng quản và luôn ở bên chủ tử mọi lúc, vừa bảo vệ, vừa tùy lúc hầu hạ.

Đệ ấy chọn cái thứ hai, nên đệ ấy đã không về phòng hơn 2 tháng rồi.

Hai ngày trước, lúc khớp sổ sách mà đệ ấy đã làm với thủ kho, số lượng bị thất thoát hơn 500 lượng bạc trắng, đệ ấy đã chịu phạt và ngâm mình ở thủy lao cả một ngày. Những vết thương mà cậu thấy, có lẽ là do hình phạt đó để lại.”

Lúc Cửu đến, thì chủ tử đã trở về sau buổi thượng triều và đang dùng bữa sáng. Cửu từ trên cao thấy được ngạc nhiên ngoài ý muốn: “Thập Bát vậy mà lại ngồi cùng bàn ăn với chủ tử!”

- Báo!

- Ừm.

- Thuộc hạ vô dụng, lãng phí thời gian của chủ tử nhưng không tìm được thêm manh mối về đối tượng nhiệm vụ “Diệu Tố Thanh”. Thuộc hạ nguyện chịu phạt.

- Đi lãnh phạt đi.

Dường như đã biết trước kết quả, Nhã vương chỉ rũ mắt xuống chứ không có hành động gì quá bất ngờ.

Thập Bát nghe thấy vậy viền mắt đã đỏ lại càng thêm đỏ, rõ ràng là y đang ở trước mặt A Cẩn, nhưng huynh ấy lại không tin. Bây giờ y cũng không còn đủ dũng khí để nói câu “Đệ là tiểu Thanh” nữa, vì y không muốn lại gặp phải những hình phạt đáng sợ như trước…

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44