Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 15

Chương 15

“Không nghĩ đến Thập Bát lại được chủ tử cho phép ngồi chung bàn ăn, như vậy thì có lẽ đệ ấy sống cũng không tồi.” – Cửu an tâm.

Nhưng Cửu chỉ là nhìn từ trên cao và sau lưng Nhã vương, làm sao biết được bên dưới bàn ăn, Thập Bát đang phải chịu dày vò những gì. Vả lại y còn đang sốt sau hình phạt hai ngày trước, mà trên bàn chỉ toàn là những món cay, chua và dầu mỡ, miệng y không có khẩu vị nhưng vẫn phải cố ăn hết những gì Nhã vương đã gắp cho y. Món thanh đạm duy nhất trên bàn là điểm tâm của Nhã vương, nhưng y không được phép đụng đến.

Mỗi buổi tối sẽ có một ảnh vệ và các ám bộ đến gác đêm, hôm nay vừa vặn là ngày trực của Nhị và Cửu, Cửu trực ca từ giữa canh ba đến sáng.

Cửu thấy y vẫn giống như tối hôm qua, vừa không mặc y phục vừa ghi ghi chép chép cái gì đó.

“Hôm nay trăng không sáng bằng hôm qua, lại còn có mây, đệ ấy có nhìn rõ chữ không?”

Một lúc sau, cơ thể y run rẩy, y lấy tay quẹt đi hàng nước mắt. Cửu lo lắng xuống hỏi, y vẫn run rẩy cầm thanh đoản đao tấn công người đột nhiên xuất hiện, chỉ khi xác nhận đúng là Cửu thì mới yên tâm bỏ đao xuống.

- Đệ sao vậy?

- Sổ sách đệ làm bị thất thoát hơn 500 lượng bạc so với thực tế, nhưng đệ đã kiểm tra rất kĩ rồi, chắc chắn sai sót là ở khâu mua hàng và kê khai trước khi giao đến tay đệ…

“Là vấn đề mà Thập đã nói sáng nay.”

- Cửu ca… huynh có thể giúp đệ không? Đệ muốn đi đối chiếu trực tiếp với những người bán đồ cho vương phủ, nhưng mà đệ… vẫn chưa xin phép được chủ nhân…

- Có thể, vừa hay ngày mai ta có nhiệm vụ nhỏ, đệ đưa sổ sách ta giúp đệ đối chiếu.

- Cảm ơn… cảm ơn Cửu ca…

- Được rồi, đệ mau nghỉ ngơi đi, đã trễ rồi.

Thập Bát gật đầu, sau khi Cửu nhảy lên xà nhà thì y mới cuộn người lại trên chiếc đệm nhỏ ở góc phòng để nghỉ ngơi. Cửu thấy đêm lạnh nhưng trên người y lại không có gì che chắn, liền lấy chiếc khăn mỏng cậu đem đi đắp lên cho y.

Giữa đêm, Nhã vương tỉnh dậy uống nước, thấy trên người của Thập Bát đang đắp một chiếc khăn mỏng, hứng khí bừng bừng tiến lại đạp y một cái. Y bị đạp đau rên rỉ một tiếng “A”, rồi nhịn đau quỳ xuống:

- C… chủ nhân…

- Tiện nhân ngươi câu dẫn được ai rồi sao? Người ta lại đau lòng cho ngươi đến vậy?

- Th…thuộc hạ… - Y run rẩy nhìn chiếc khăn mỏng rơi bên người.

“Chát!”

- Hm?

- N…nô…

- Chủ tử, là thuộc hạ, thuộc hạ thấy Thập Bát lạnh nên mới tự ý chủ trương, đắp cho đệ ấy.

- … Ngươi có nhớ trước đó ta đã nói gì với ngươi không?

- Thuộc hạ vẫn nhớ.

- Vậy thì tốt.

Đó là điều kiện để hắn đồng ý cứu Thập Bát, chính là “Cho dù có sắp xếp Thập Bát như thế nào, ở đâu, làm việc gì, thì ngươi đều không được phép thay hắn cầu tình.”

Chỉ để lại một câu nói, hắn quay người về lại giường.

- Xin lỗi đệ… - Cửu áy náy.

- Không sao…

- Dù sao thì chủ tử cũng đã cho phép rồi, hay là đệ cứ đắp lên đi? Trời ban đêm lạnh, đệ còn đang bị bệnh…

- Không cần đâu, đệ đã quen rồi.

“Chỉ là không nói gì, không đồng nghĩa với việc cho phép…”

Thập Bát sợ nếu như chủ nhân tỉnh lại lần nữa mà thấy thì y sẽ bị phạt rất nặng.

“Làm gì có ai có thể quen được chứ?” – Cửu nghĩ thầm nhưng cũng không ép buộc y, chỉ đợi y ngủ say một chút thì lại đắp lên.

Thập Bát nghỉ ngơi lúc canh ba, đi ngủ trễ là vậy, nhưng khi vừa đến tiếng trống canh năm, thì y đã thức dậy, lấy y phục xếp gọn gàng trên xà nhà mặc vào, nói với Cửu một tiếng rồi rời đi.

“Đệ ấy đi đâu vậy nhỉ? Ảnh vệ hai tuần mới tập luyện một lần, hôn nay lại không phải ngày tập luyện. Mà thôi, mình có thể cảm thấy nội lực của đệ ấy rồi, chắc là không sao đâu.”

Thập Bát chịu đựng cơn đau từ hạ thân, vận kinh công, nhanh chóng đi đến một viện tử nhỏ, ở bàn đá ngoài sân, có một người đàn ông tuổi tráng niên đang ngồi đợi. Đây là giáo quan trưởng chịu trách nhiệm quản lý các giáo quan huấn luyện cho đội ám bộ.

Y không nằm trong đội ám bộ nên không phải huấn luyện hàng ngày, nhưng y cũng không phải là ảnh vệ, nhưng y vẫn có nhiệm vụ phải bảo vệ chủ nhân, nên y phải nhận huấn luyện hai lần một tuần, một tháng sẽ tỉ thí với ảnh vệ một lần. Ảnh vệ luyện tập bình thường đều là tỉ thí trực tiếp dười sự giám sát của giáo quan, còn y thì chỉ cần đấu với giáo quan trưởng, thắng là có thể đi.

Việc này không thành vấn đề, dù sao thì cái mã “người đứng đầu khóa của Nguyệt cung” của y cũng không phải là thuận miệng mà nói ra. Vả lại những giáo quan, kể cả giáo quan trưởng này đều không mạnh bằng các ảnh vệ của chủ nhân.

Mang tiếng là giáo quan trưởng nhưng lại thất bại nhanh chóng dưới tay một nam sủng như y, hắn lợi dụng những sơ hở, những dấu vết còn lại khi y bị trừng phạt và phải hầu hạ để kéo dài thời gian, nhưng không lần nào kéo dài được một nén nhang.

Tuy nhiên hôm nay y không những bị sốt, vừa mới thừa hoan mà những vết thương trên lưng cũng chuyển biến xấu, hắn lại lén lút sử dụng vũ khí, lúc y đánh bại hắn đã qua giờ Mão rồi, đã quá giờ hầu hạ chủ nhân thức dậy thượng triều.

Bình thường sau khi đánh xong, y sẽ tận dụng chút thời gian còn sót lại để đến bên dòng suối cạnh vương phủ tẩy rửa, nhưng hôm nay y phải gấp rút trở về.

Hôm nay y sẽ rất mệt mỏi, buổi tối lại còn vì việc này, chắc chắn y không thoát khỏi trách phạt.

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44