Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 16
Chương 16
- Chủ nhân…
Thập Bát lúc trở về thì thấy chủ nhân đã tỉnh, nhưng hắn không gấp gáp, tức giận, mà lại ung dung thoải mái, có lẽ là hôm nay hắn không có hứng thú thượng triều.
- Tại sao về trễ?
- Thuộc—Nô thân thủ thụt lùi, hôm nay đã làm trễ mất giờ thượng triều của chủ nhân.
- Ừm. Như vậy thì có nên phạt không?
- … Nên phạt ạ…
“Chát!” – Hiên Viên Cẩn cầm lấy cái roi treo gần đó dứt khoát đánh lên người y.
- Ngươi biết sai không?
- N… nô biết sai…
“Chát!”
- Sai ở đâu?
- Nô không nên để thân thủ bị thụt lùi, không nên chậm trễ giờ thức dậy của chủ nhân, không nên không hầu hạ chủ nhân rời giường…
- Và?
“Và? Mình còn phạm sai lầm chỗ nào nữa sao?” – Y run rẩy nhìn chằm chằm mũi chân của hắn.
“Chát!”
Hắn thấy y mãi mà không lên tiếng, liền dùng roi cảnh cáo y.
- Nô ngu dốt mong chủ nhân chỉ điểm.
- Ta không cho ngươi học những quy tắc rườm rà của tính nô, cũng không bắt ngươi phải quy quy củ củ, nhưng những gì ta nói với ngươi ngươi chính là bỏ ở ngoài tai!
“Chát! Chát! Chát!”
Thập Bát quỳ rạp xuống đất, vết thương trên lưng chưa khỏi hẳn bây giờ lại chồng thêm những vết thương mới.
- Đầu tiên, ngươi xưng “thuộc hạ”; thứ hai, ngươi không thêm “chủ nhân” vào câu nói; thứ ba, ngươi chậm chạp không trả lời ta ngay lập tức.
Y sững người, lập tức đáp lại:
- Nô biết sai, chủ nhân. Đa tạ chủ nhân chỉ điểm.
Đúng như những gì Hiên Viên Cẩn nói, những quy định mà hắn nói đầy đủ là:
Một là y phải xưng hô “chủ nhân – nô”, không thể xưng là “chủ tử - thuộc hạ” như các ảnh vệ và ám bộ. Hiên Viên Cẩn rất chú ý vào cách xưng hô của y, y thường hay bị phạt vì chuyện này, nhưng mà cho đến bây giờ y vẫn không thể sửa hoàn toàn được. Một phần có lẽ là do y khó tiếp nhận cách xưng hô này, dù sao thì… chỉ có nô lệ - những người hoàn toàn không được coi là con người – mới tự xưng bản thân mình là “nô”…
Y không muốn bản thân trở thành tính nô, đồ chơi của A Cẩn, trong lòng luôn hy vọng xa vời rằng sẽ có một ngày A Cẩn biết được sự thật, rồi ôm y thật chặt như khi xưa, nói với y một câu “Xin lỗi”…
Hai là trong câu nói phải thêm “chủ nhân” vào, để thể hiện thái độ tôn kính. Bình thường thì tính nô phải thêm “chủ nhân” vào sau mỗi câu nói, nhưng Hiên Viên Cẩn chỉ yêu cầu trong câu phải có chữ “chủ nhân”, không nhất thiết là phải sau mỗi câu nói.
Ba là phải trả lời ngay lập tức khi được hỏi.
Ngoài ra, có một điều Thập Bát rất biết ơn hắn. Khi đến nơi thái giám tiếp nhận dạy dỗ buổi đầu tiên, thì được dạy rằng từ bây giờ, tính nô là y chỉ được phép sử dụng áo choàng mỏng, tuy nhìn bên ngoài rất đẹp nhưng người làm không hề để ý đến cảm nhận của người mặc nó, vải châm chích khắp người khiến y rất ngứa ngáy. Y được ban cho rất nhiều áo choàng sặc sỡ, mỏng đến xuyên thấu.
Đó là ngày đầu tiên, y vẫn không chút sợ hãi mà cầu xin với chủ nhân. Tuy nhận được sự đồng ý là khi ra ngoài y có thể mặc y phục như bình thường, lại còn được ban cho những chiếc áo choàng mỏng làm bằng lụa, mặc lên rất thoải mái, nhưng sau đó lại phải nhận hình phạt cả đêm… - Y run rẩy.
Thực chất hắn không cho y học tất cả những quy tắc của tính nô, chẳng phải là vì muốn y thoải mái hơn một chút, mà là vì muốn nhìn thấy y lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, đề phòng, cũng dề bề cho hắn tìm cớ trừng phạt khi hứng thú.
Khi bàn ăn đã chuẩn bị đầy đủ, hắn vẫy tay ý bảo y lên ngồi, những người khác đều ra khỏi phòng. Thập Bát sợ hãi, vì chiếc ghế mà y ngồi bên trên có một ngọc khí rất thô và to, thi thoảng như hôm qua sẽ còn bôi lên một lớp thuốc gây ngứa. Tối qua chủ nhân hưởng dụng y rất thô lỗ, bây giờ hạ thân y đau đến mức y chỉ muốn nằm yên một chỗ, dùng nội lực cũng không thể giảm bớt đi nhiều đau đớn.
Thập Bát lập tức di chuyển, y không muốn lại vì chuyện này mà bị đánh. Chỉ là y không ngờ tới, chiếc ghế hôm nay cho y ngồi không có thêm ngọc khí ở trên, ngay cả thức ăn trên bàn ở phía y cũng chỉ có một bát cháo nóng và một ly nước ấm.
Không an tâm, y lo lắng xác nhận:
- Chủ nhân…
- Ngồi đi.
- Đa tạ… đa tạ chủ nhân…
Thập Bát nhận được sự cho phép của Hiên Viên Cẩn, thì mới từ từ ngồi xuống. Khi hạ thân tiếp xúc với ghế, y đau đớn không chịu được mà nhăn mày.
- Sao thế? Chỉ mới một ngày không được ngồi cái ghế quen thuộc kia, lại còn bị ép ăn món nhạt nhách này nên trong lòng ấm ức sao?
Hiên Viên Cẩn khó chịu, dọa y phải nhịn đau mà mỉm cười dỗ hắn.
- Không ạ, nô rất vui khi nhận được ban thưởng của chủ nhân.
Cho dù là chỉ có một bát cháo trắng, nhưng với cổ họng khô khốc bây giờ của y, nó đã là sơn hào hải vị rồi.
Hắn thấy y nhăn mày trong lòng liền bực bội. Khi trước tiểu Thanh chính là dùng bộ dạng không hài lòng này thường xuyên vùi vào người hắn làm nũng. Tuy chỉ là nhi tử của lính gác hoàng cung và đại nô tỳ của tam công chúa, nhưng linh động đáng yêu rất được mọi người ưa thích, chỉ là hắn thích chui vào trong mấy nơi như xó bếp và chạy nhảy tung tăng khắp nơi khiến cả người lấm lem, rồi lại vùi vào lòng hắn. Không nghĩ đến hắn lại còn phải đi dỗ dành thủ phạm đã làm bẩn y phục của mình.
Môi hắn đang cong lên đột nhiên hạ xuống, thâm trầm.
“Bây giờ cái tên trước mắt này chính là đang dùng khuôn mặt có chút dáng vẻ của tiểu Thanh để bắt chước lại hành động của em ấy sao?”
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Hmmm cho đến tận đây rồi cũng chưa có chương nào gọi là H chân chính cả, mình cũng không nghĩ là xây dựng nội tâm nó lại dài dòng thế này nữa huhu 😭 Đôi lúc au nghĩ cứ nhảy vào là H giống 'Như Cánh Hoa Rơi' luôn cho rồi :< Nhưng mà các tình iu yên tâm, phân đoạn H au sẽ kéo dài vài chương cho các tình iu đọc thoải mái lun 😁
Cho nên là mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
không sao đâu bạn ơi, có H thì hay thiệc nhưng nhiều quá thì cx ko đc. Xây dựng nội tâm nhân vật, tỉ mỉ đến từng chi tiết thì có bao nhiêu tác giả làm đc ? Tui chỉ nóng lòng ở chỗ là khi nào hiểu lầm mới đc hóa giải, khi nào bé thụ mới có cuộc sống hạnh phúc thoi <3
Trả lờiXóa