Thuần Khanh, Là Em Đây - Chương 15

Chương 15

- Sao con lại không nhanh chóng kết thúc trận đấu? Thế cục là 1 đấu 2, nếu kéo dài thời gian thì chỉ có con bị thiệt thôi.

- ... Chỉ là nếu bị con đánh trúng thì sẽ rất đau a...

"À ừ nhỉ, sao mình lại quên mất vụ ở trên đó phải tay không chặt cây chứ?"

- Nhưng mà con cũng không nhất thiết phải như vậy, Thuần Khanh nó dư sức né được đòn đó, vả lại con cũng có thể đổi hướng chiêu thức của Lăng Băng mà?

Gia An cười cười:

- Lúc đó con không suy nghĩ được đến như vậy, sau khi nhận đòn rồi con mới nhớ ra.

- Con đó!

Bà Tô búng mạnh vào trán Gia An nghe cái "chóc".

- ...Mẹ à... - Gia An ôm trán, ngập ngừng.

- Sao thế?

- Sao mẹ lại không đưa chị lên núi luyện tập?

Tô Lân ngơ người, đây có phải là cô con gái của bà đang ghen tỵ không? Hay là tủi thân? Lúc đó...

- ... Từ đầu mẹ đã không có ý định sẽ đưa tụi con đến đó rồi, chỉ là con nằng nặc đòi đi, nên mẹ mới để con đi, mẹ thực sự... không nỡ...

- Mẹ... - Gia An cảm động.

Đột nhiên bà đanh giọng lại:

- Nhưng mà đã quyết định rồi thì phải làm thôi, con phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình chứ? Sống tự lập trên núi như vậy mới nhanh chóng trưởng thành, không ở với cha mẹ càng bớt đi được cái tính ủy mỵ mềm yếu, cũng rất tốt a. Và nhất là, gia đình bớt được một miệng ăn hehe.

Gia An đứng hình, nụ cười trên môi bỗng dưng không hạ xuống được nữa, run run:

- Mẹ!

- May cho con là mẹ nói con không phải con mẹ đấy, không thì bài huấn luyện của con không nhẹ nhàng như vậy đâu.

- Vậy con phải cảm ơn mẹ rồi nhở?

- Hahaha! – Cả hai người đồng thanh cười, nhưng điệu cười lại rất khác nhau, bà Tô thì cười như đang trêu chọc con gái mình, còn Gia An lại cười theo kiểu bất lực.

Hai mẹ con ngồi nói chuyện một lúc, rồi bà Tô rời đi, trước khi rời đi còn không quên nhắc cô phải chú ý nghỉ ngơi.

Được một lúc thì Tô gia Áo đến, đi theo còn có cả Lăng Băng. Lăng Băng đứng đợi ở ngoài cửa, đợi cả hai ríu rít xong mới mở lời:

- Cô... rõ ràng có thể né được đòn của tôi...

Lăng Băng không hiểu, Gia An thực sự là thích Thuần Khanh đến mức cam nguyện chắn cho anh ấy sao? Dù biết đó là chiêu toàn lực của cô?

- Cô biết nguyên nhân mà. – Gia An cười.

"Người tên Tô gia An này trước giờ chưa từng nghe nói đến, bỗng dưng xuất hiện, lại còn mạnh mẽ như vậy, đã vậy còn rất thích Thuần Khanh?"

- Không đúng, nếu vậy thì tại sao cô lại không đánh hết sức? Coi thường bọn tôi sao?

- Ara? Không phục?

- Đúng! Không phục!

- Vậy bây giờ đi, cô đánh trúng tôi bây giờ, tôi lập tức nhận thua cô, thế nào?

Gia An vừa nói dứt câu, không nói hai lời Lăng Băng liền liên tiếp lao vào, nhằm thẳng cô mà đánh, nhưng có vẻ như việc tránh né chiêu thức của cô chẳng là gì cả đối với Gia An.

- Hai người dừng tay lại! – Gia Áo hét lên. – Lăng Băng ban nãy cô đánh chưa đã hay sao? Còn em nữa! Không biết bây giờ bản thân đang bị thương à?

Gia An bị Gia Áo ấn về giường, nguýt mắt, giữ chặt không cho động đậy.

- Haha, được rồi em biết rồi mà chị.

- Thân thủ của cô tốt như vậy, chắc là người đứng đầu ở nơi cô học võ thuật nhỉ? – Lăng Băng hỏi.

- Không có. Cô thấy 4 người ban nãy đưa tôi đi chứ? Họ giỏi hơn tôi rất nhiều, tôi chỉ là miễn cưỡng đạt yêu cầu thôi.

"Lại còn là mức yêu cầu bình thường! Nếu lúc nhỏ mẹ nói mình là con của bà, thì có phải bây giờ mình đã mạnh hơn rồi không? Hay là vốn dĩ mình đã không có khiếu võ thuật?" – Gia An khóc ròng.

- 4 người? Cả người con trai đó nữa á?

- Anh ấy thì sao chứ? Cô đừng có coi thường con trai như vậy.

- Hứ! Có mạnh hơn nữa thì sao chứ? Cũng chỉ là con trai thôi!

- Đừng quên là Thuần Khanh cũng mạnh hơn cô. Chỉ là anh ấy từ nhỏ đã bị nhồi vào tư tưởng không được chống đối phụ nữ thôi, trước sau gì tôi cũng giúp anh ấy bỏ nó.

- Ý cô là gì hả? Tôi mà lại thua 2 người con trai sao?

- Đấu thử là biết liền chứ gì!

Tiếng "xoẹt xoẹt" âm vang trong không khí, Gia Áo thở dài, đẩy Lăng Băng ra cửa rồi cả 2 rời đi.

- Chị đi trước nhé, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi, một lát chị sẽ quay lại kiểm tra.

- Vâng~

"Cạch" – tiếng cánh cửa đóng lại.

- Haizzz, mệt quá đi, ngủ một giấc trước đã.

Nhưng đời không được như ý, cô vừa trùm chăn kín mặt thì nghe tiếng gõ cửa:

- Là cô, Quý Vô Song, cô vào được chứ?

Thở dài một hơi, Gia An vẫn là chỉnh lại đầu tóc, cất tiếng:

- Cô vào đi ạ.

Vô Song mở cửa phòng bệnh, thật sự là nhìn cô như thế này không ai nghĩ đến là cô đang phải nhập viện: gương mặt hồng hào, giọng nói nhẹ nhàng, bề ngoài khỏe khoắn.

Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, bà hỏi thăm:

- Vết thương sao rồi?

- Không đáng ngại ạ.

Vô Song quan sát cô, nhìn cô mang ý thăm dò.

- Về chuyện hôn ước, chắc là cháu không biết... đó là hôn ước đã được định giữa con trưởng Tô gia và Quý gia. Theo đó, cháu không thể là đối tượng định hôn.

- Cô à, bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn phân biệt trưởng với thứ chứ? Thứ tự sinh ra có phải cháu quyết định đâu?

- Nhưng mà nó chính là phải như thế.

- Cho dù cô nói như thế nào thì đối tượng đính hôn hồi nhỏ của Thuần Khanh chính xác là cháu! Cháu là thê quân danh chính ngôn thuận của Thuần Khanh!

- Nên cô mới nói với cháu, chỉ cần cháu hủy hôn, chuyện gì cũng dễ tính.

- Không bao giờ!

Gia An căng thẳng:

- Bây giờ chỉ cần bỏ đi chuyện trưởng nữ, những mặt khác cháu có tự tin sẽ khiến cô hài lòng.

- Ồ? Khẩu khí tốt lắm. Chuyện đó chúng ta sẽ bàn vào tối nay.

- Tối nay?

- Chuyện rối rắm như thế này cũng phải ba mặt một lời nói cho rõ ràng. Nhất là Tô Lân, phải cho Quý gia ta một lời giải thích.

Bà nói xong thì đóng sầm cửa lại đi mất.

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44