Thuần Khanh, Là Em Đây - Chương 19
Chương 19
Tuy nhiên đến lúc thử gỡ ra, thì thử cách nào cũng không được, Gia An thở phào nhẹ nhõm, còn Thuần Khanh lại rất thất vọng.
- Mẫu thân... Thuần Khanh muốn hủy hôn... nhạc mẫu đại nhân ban nãy cũng đã nói rằng, nếu Thuần Khanh muốn hủy hôn thì có thể hủy mà!
- Ban nãy, lý do hủy là vì thứ tự trưởng và thứ. Bây giờ ta quyết định sẽ không quan tâm đến vấn đề đó nữa. Nếu con có thể đưa ra lý do hợp lý hơn, ta sẽ hủy. – Vô Song trả lời.
- ... Mẫu thân...
Thuần Khanh biết rằng, Vô Song nói như vậy là đã vô cùng vừa ý Gia An rồi, còn ý kiến của anh đối với bà chẳng là gì cả.
Gia An không đành lòng nhìn Thuần Khanh buồn bã như vậy, nhưng cô cũng không muốn hủy hôn, chỉ có thể đưa ra đề nghị:
- Thuần Khanh anh không cần bài xích em đến như vậy. Chúng ta thử tìm hiểu nhau một chút xem. Trong lúc đó thì anh không cần phải xem em là thê quân đâu.
Thuần Khanh im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên, trả lời:
- Thuần Khanh không hiểu, thê quân gì chứ? Thê quân của Thuần Khanh chỉ có duy nhất Tô Gia Áo, không thể thay đổi.
- Thuần Khanh! Sao anh cứng đầu vậy hả? Đã thử đến như vậy rồi! Gia An mới là thê quân của anh! – Tô Gia Áo nãy giờ im lặng cũng bất bình lên tiếng.
Thuần Khanh quay mặt đi, bây giờ lời của ai cũng không phải là vấn đề với anh, nhận định của anh chỉ có một.
Gia An lắc đầu ra hiệu với Gia Áo là không sao. Mọi người cũng không ai nói gì cả, bởi theo tính khí của Thuần Khanh, chuyện như vậy là dễ hiểu.
- Được rồi, chuyện đó có thể tùy anh, nhưng không thể thay đổi sự thật rằng em mới là thê quân của anh. Trong lúc đó, em muốn một chút bù đắp nhỏ. Anh có thể... hôn em một cái không?
- Không thể!
- Vậy... em hôn anh? Chỉ là hôn tóc thôi. – Gia An năn nỉ.
- Nam nữ khác biệt, không thể!
- Vậy... anh gọi em một tiếng "thê quân" được không? Một tiếng thôi.
- Không! Sao tôi phải gọi người khác là thê quân chứ?
- Vậy... anh không được gọi chị Gia Áo là thê quân!
- Tại sao chứ? Cô nghe không hiểu lời Thuần Khanh nói sao? Thuần Khanh chỉ có một thê quân là Tô Gia Áo! Tại sao lại không được gọi chứ?
Gia An đưa ra thêm một vài yêu cầu, càng về sau tiêu chuẩn ngày càng thấp, như là không được tiếp xúc quá thân mật. Nhưng toàn bộ đều bị anh từ chối hết, không chút đắn đo.
Mọi người ở đó đều thấy tội nghiệp Gia An, vốn nên là nữ nhân nắm quyền tuyệt đối, vậy mà cô lại cam chịu xuống nước hết mức như vậy, có thể thấy cô thích Thuần Khanh nhiều như thế nào.
- Vậy... vậy...
- Không! – Thuần Khanh chưa nghe hết câu đã từ chối, anh không muốn chấp nhận bất cứ yêu cầu nào cả.
- Trong thời gian này, hai người không được hôn nhau. Đây là giới hạn cuối cùng của em! Trước khi hai người xác định tình cảm là song phương, thì không được hôn! Khi hai người xác định tình cảm, em sẽ tự động rút lui và lui hôn. Gia An em nói được làm được, nhờ mọi người ở đây làm chứng.
- Cô đừng có vô lý—
- Thuần Khanh! – Vô Song cắt lời.
- Mẫu thân...
- Gia An đã xuống nước như vậy rồi, còn còn chưa chịu hay sao? Huống chi trước khi cưới cũng phải giữ mình, điều kiện này không phải là đương nhiên hay sao? Con trở nên ngang bướng từ khi nào thế? Ta dạy dỗ con thế nào hả?
- ...Vâng... - Thuần Khanh miễn cưỡng.
- Mẫu quân đừng nặng lời như vậy.
- Còn cô nữa Gia An tiểu thư. Trước khi Thuần Khanh công nhận cô, vui lòng giữ chừng mực. Gọi ta là tộc trưởng.
Thuần Khanh nhen nhóm một chút vui mừng, vậy là không phải mẫu thân hoàn toàn đồng ý, anh vẫn còn hy vọng.
- Được thôi, tộc trưởng. Một ngày nào đó tôi sẽ có thể gọi bà là mẫu quân thôi.
- Ý chí tốt lắm, ta sẽ đợi ngày đó. Cuộc nói chuyện sẽ kết thúc ở đây.
Vô Song đứng dậy rời đi, Thuần Khanh cũng đi theo bà.
- Mẫu thân, người... rất vừa ý Gia An kia sao? – Thuần Khanh thăm dò.
- Trên phương diện là mẫu thân, ta muốn gửi gắm con vào một người con có thể dựa vào. Gia An đúng là rất tốt, nhưng cũng phải xem ý của con. Thuần Khanh con đừng lo, Gia An kia rất thương con đấy, ta tin là con cũng có thể nhìn ra, cô ấy sẽ không miễn cưỡng con đâu.
- ...
Thuần Khanh không nói gì cả, chỉ ngẩn người một lúc. Đột nhiên anh phát hiện túi thơm không còn nữa, chắc là bị rơi trong phòng ban nãy, liền quay lại tìm, trong đầu nghĩ thầm: "Chắc là họ cũng rời đi rồi nhỉ?"
Lúc anh đi qua ban công ban nãy, anh nhìn thấy Gia An đang ngồi nhìn lên cao, đột nhiên lại cúi mặt xuống, dùng tay lau mặt.
"Không lẽ cô ấy... khóc sao? Ban nãy vẫn rất bình thường mà?"
Thuần Khanh vừa đi vừa suy nghĩ: "Mới nãy mình cũng có hơi quá lời. Dù thế nào đi nữa cũng nên cho cô ấy chút mặt mũi mới đúng. Ban nãy mình quá lỗ mãng rồi, lần sau phải chú ý một chút."
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Và nếu các bạn thấy hay thì hãy giúp mình giới thiệu cho các bạn khác nữa nhe ❤
Nhận xét
Đăng nhận xét
Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰