Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 18
Chương 18
Thập Bát sợ hãi, vì hôm nay hắn chính là đi gặp Lễ bộ Thượng thư, người này luôn công khai mà động chạm vào người y, chỉ cần là đi gặp người này thì buổi tối y nhất định sẽ bị phạt. Không những vậy, hôm nay đến phiên trực của Ảnh Tam…
- Hức!
Chỉ vừa mới bước ra khỏi cổng lớn vương phủ, y liền bị ai đó thô bạo ấn mạnh vào hạ thân. Nhã vương nghe thấy tiếng liền xoay người:
- Ảnh Tam? Có chuyện gì?
- Thuộc hạ được biết hôm nay chủ tử đến Lưu Ngọc Lâu, vì hôm nay là ngày các sĩ tử từ xa đến kinh thành, người đông lẫn lộn, thuộc hạ muốn xin phép chủ tử cho thuộc hạ đi bên cạnh bảo vệ người.
- Tùy ngươi.
Hiên Viên Cẩn liếc nhìn bàn tay của Ảnh Tam vẫn chưa rời khỏi vùng mông căng tròn của y, vẫn còn liên tục ấn vào nơi đó. Hắn sao lại không biết tâm tư của Ảnh Tam? Người này chính là người cầm đầu dẫn dắt những ám bộ đến khi dễ Thập Bát. Mọi khi phải ẩn nấp nên họ chỉ dám âm thầm khi dễ, hôm nay Ảnh Tam như vậy chính là không cầm lòng được, muốn trực tiếp công khai khi dễ y.
Mà thôi kệ, tối nay lại có cớ để sử dụng “đồ chơi” mới rồi.
Tuy là hắn muốn làm gì, Thập Bát đều không dám phản kháng, nhưng hắn vẫn là thích trừng phạt y khi có lý do hơn.
- Ảnh Tam… hôm nay… đệ không được khỏe cho lắm… xin huynh… - Thập Bát nhỏ tiếng năn nỉ.
Ảnh Tam nhìn y sợ sệt cố gắng tránh khỏi tầm tay của hắn, lại cố gắng theo kịp cước bộ của Nhã vương, thì vòng tay qua kéo y lại, tiện luồn tay vào lớp y phục ngắt nhéo nhũ hoa của y. Thập Bát trên tay đang ôm vài quyển sách, y cố gắng dùng chúng che đi hai điểm hồng ấy, nhưng Ảnh Tam dễ dàng đẩy chúng ra.
Ảnh Tam ghé vào tai y nói nhỏ:
- Ngươi nên cảm thấy may mắn khi ngươi đã là tính nô của chủ tử đấy.
Vốn dĩ Hiên Viên Cẩn cũng cho y ở một phòng riêng cách vách, nhưng vào một đêm, khi y vẫn còn bị khóa nội lực… Bây giờ nhớ lại y vẫn còn run rẩy…
Hôm ấy sau khi hầu hạ chủ nhân, y dùng phần nước tắm còn thừa lại sau khi hắn dùng để tẩy sơ qua hạ thân rồi trở về phòng, vì quá mệt mỏi nên y cuộn người lại thiếp đi.
Một lúc sau, y cảm thấy dường như có ai đó chạm vào hạ thân y, y mở mắt thì hoảng sợ vì bị trói hai tay, chân thì bị nâng lên, đặt trên vai Ảnh Tam, quanh giường còn có hai người đang gặm nhấm cơ thể y. Thập Bát hoảng sợ hét lên:
- Chủ nhân! Chủ nhân! Cứu thuộc hạ với!
“Cạch” một tiếng, cả ba người đều quỳ xuống, Hiên Viên Cẩn đi đến cạnh giường, nhìn hai cổ tay y bị trói đến in vết, vạt áo rộng mở thấy cả vết hôn ngân hắn để lại, còn có cả những vệt nước mới. Nhìn xuống hạ thân, hắn thấy có vệt trắng chảy ra thì lạnh lẽo hỏi:
- Là ai đã tiến vào?
- Chủ tử, thuộc hạ vẫn chưa tiến vào. Đây là tính nô của chủ tử, thuộc hạ làm sao dám?
Hắn nhìn xuống đai lưng của cả 3, đều vẫn còn chỉnh tề, chưa có ai cởi xuống thì mới nói một câu:
- Chỉ cần không dùng đến nơi đó – hắn chỉ vào hạ bộ của chúng – thì tùy các ngươi. Chú ý đừng lơ là nhiệm vụ.
- Đa tạ chủ nhân ban thưởng.
- Chủ nhân! Không! Đừng mà!
Thập Bát liền bị chúng bịt miệng, những bàn tay chai sạn sờ loạn khắp cơ thể y, hai dòng nước mắt bất lực lăn trên gò má.
Sau khi được Hiên Viên Cẩn cho phép, chúng lại càng thoải mái hơn, chỉ cần không dùng đến hạ thân thì mọi hành động khác đều được cho phép. Có điều không phải ai cũng khi dễ y, chỉ có khoảng 4-5 người thôi.
Sau đêm hôm đó, Thập Bát van xin chủ nhân để có thể được ngủ ở một góc trong phòng hắn, vì dù sao thì bên cạnh chủ nhân, mọi việc chúng đều phải tiết chế lại. Hiên Viên Cẩn đồng ý, nhưng điều kiện là y phải mặc hoặc không mặc y phục theo ý của hắn. Thế là từ một ảnh vệ chỉ được mặc đồng phục được phát, y phải chú ý lựa chọn y phục theo hoàn cảnh, tùy theo ý muốn và tâm trạng của hắn.
Nhưng chúng tiết chế lại không có nghĩa là chúng không làm nữa… nên Thập Bát luôn thủ sẵn ở bên mình một thanh đoản đao…
Thập Bát cố gắng bỏ qua bàn tay nhăn nheo đang du tẩu trên đùi, trên eo, trên lưng và trên cổ y, cố gắng ghi chép nội dung cuộc trò chuyện của Nhã vương và Lễ bộ Thượng thư. Hiên Viên Cẩn thấy vậy, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi cho người mang đến một cái bàn khác đặt ở sau lưng hắn, để cho y ngồi ở đó. Ảnh Tam đã nấp đi nên y cũng an tâm phần nào.
Có lẽ là do bản thân không khỏe mà viền mắt y nóng lên, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, ướt át…
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hiên Viên Cẩn nhìn y đứng liêu xiêu thì nghĩ thầm:
“Có vẻ hôm nay đã chạm đến giới hạn rồi. Vừa chịu ảnh hưởng của độc ảnh vệ, cổ trùng, thuốc, vừa chịu thừa hoan, trừng phạt, tập luyện buổi sáng, còn có vết thương chuyển biến xấu. Nhìn hôm nay khó chịu như vậy chắc là tối qua không rửa sạch bên trong…”
Khi hắn còn đang suy nghĩ là có nên để y nghỉ ngơi ngày hôm nay hay không thì y lên tiếng:
- Chủ nhân… thuộc hạ… xin phép rời đi ạ…
Hắn không trả lời, chỉ gật đầu một cái.
Hôm nay bữa trưa của Thập Bát vẫn như bình thường, chỉ có một bát cháo. Vào mọi hôm thì bữa sáng của y sẽ phong phú nhất, có rất nhiều món để y chọn lựa, nhưng những món đó đều rất đậm vị và dầu mỡ, nên đối với y thì bữa sáng cũng là một hình thức trừng phạt, với cả sự khó chịu ở hạ thân…
Trước đó Thập Bát mỗi bữa chỉ được ăn cháo trắng vì Hiên Viên Cẩn không muốn cơ thể và dịch thể y có mùi, nhưng sau khi Bạch dược được Doanh thái y thay đổi một chút thành phần, lại thêm cổ trùng cấy vào người y, không những làm y không có mùi khi ăn những món đậm vị, mà còn thoang thoảng chút mùi thơm, thì hắn nghĩ ra cách chơi đùa này.
Buổi trưa thì y chỉ được ăn một bát cháo, vì đến lúc tiếp nhận điều giáo y sẽ phải sử dụng Bạch dược, sau đó trước khi hầu hạ chủ nhân thì y phải sử dụng thêm một lần nữa. Cho nên buổi tối y không được phép ăn gì cả.
Trong khi Hiên Viên Cẩn ăn và nghỉ trưa, thì y sẽ được một ám bộ đưa đến nơi của các thái giám tiếp nhận điều giáo. Khi ở trạng thái bình thường thì kinh công của y ít người có thể đuổi kịp, nhưng mà hôm nay y phải miễn cưỡng mới theo kịp được tốc độ của một ám bộ nhỏ nhoi.
- Hôm nay chỉ cần kiểm tra, ngươi mà qua thì có thể rời đi sớm.
Giọng nói eo éo của một thái giám cất lên khi bàn tay của hắn du tẩu trên từng tấc da thịt của y, thỉnh thoảng lão lại dừng lại ngắt nhéo.
Thập Bát sau khi sử dụng Bạch dược, bụng y mất đi cảm giác, chỉ còn lại sự lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể.
Thập Bát mặc một áo choàng bằng vải màn kim sa đỏ lấp lánh, những thước da mềm mịn như ẩn như hiện, màu trắng hồng của làn da y càng thêm nổi bật khi nằm trên chiếc giường màu đỏ với những tấm mành huyền ảo.
Hai tay y bị trói vào đầu giường bằng một sợi dây đỏ, mái tóc trắng của y xõa tung, ánh mắt xanh trong mơ hồ không có tiêu cự, vạt áo trước ngực y cố tình mở toang, lấp ló có thể thấy được hai nhũ hoa đỏ ửng và những vết hôn ngân sẫm màu, có thể thấy là đã bị ai đó dày vò không thương tiếc.
Lão thái giám đứng bên cạnh nhìn mà nuốt khan một ngụm nước bọt.
- Bài kiểm tra hôm nay ta có mời một quan viên, người này là quan thanh liêm, ghét nhất là nam sủng câu dẫn hoàng thất. Chỉ cần ngươi có thể khiến hắn ta vuốt ve ngươi một hồi thì ngươi có thể đi. Nếu không thì… ngươi biết rồi đấy.
Thập Bát nhắm nghiền hai mắt lại, hơi thở của y mỗi lúc một nóng hơn. Người khác khi dễ y là một chuyện, bây giờ lại bắt y câu dẫn người khác…
Một lúc sau có một người mặc thường phục bước vào, y đoán chắc đó là quan viên mà họ đã nói đến. Khi đến ông ta buông một câu: “Ghê tởm.” rồi ngồi ở chiếc ghế cạnh giường uống trà, thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt như đang nhìn thứ rác rưởi ném cho y.
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Chương này gần gấp đôi thì số comment cũng phải gấp rưỡi nhaaaa
ngược quá trời ngược à, nhưng mà tui thích. Chỉ mong tác giả đừng ngược quá lâu là đc. Khoái ngược thiệt đó nhưng tui vẫn thích ngọt hơn. kkkkkkkkkkkk
Trả lờiXóaá aaaaaa. truyện hay quá đi, ko biết bằng thế lực nào mà chỉ cần đọc 1 lần mình đã quá là thích truyện của bạn ròiiiiiiiii. mãi iu <3
Trả lờiXóaNgược nhiều cũng thấy tội cho ẻm quá trời luôn 🥲 thấy thương gì đâu luôn á
Trả lờiXóaúi úi! truyện hay mà ngược quá làm tan nát trái tim thiếu nữ của ta rồi. Cầu tác giả nhanh cho quả ngọt, chứ như này đắng quá.
Trả lờiXóa