Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 19

Chương 19

Thắt lưng y được treo vào những cặp lục lạc, mỗi khi y chuyển động thắt lưng một chút thì sẽ phát ra những tiếng đinh đang rất vui tai. Nhưng đối với người ngồi cạnh giường thì có lẽ không phải như vậy.

Thập Bát chỉ nằm yên, không hề có một cử động nào để câu dẫn người đang ngồi đó, nhưng chiếc áo choàng này làm cho y rất ngứa ngày khó chịu. Thắt lưng y lúc này mỏi nhừ, dù sao thì đã lâu lắm rồi y mới có thể được nằm duỗi thẳng lưng, nên y muốn thay đổi tư thế một chút, một phần cũng để vùng bụng và lưng bớt đau một chút. Chỉ cần y chuyển động thắt lưng thì lục lạc sẽ vang lên, y từng chút thăm dò người ngồi cạnh giường rồi từ từ thay đổi tư thế.

- Không cần phải phí sức vì ta sẽ không chạm vào ngươi. – Lão liếc y.

“Tuy là vì nhận được lợi ích nên mới đến đây, có điều không ngờ đến là tên nam sủng này có chút tư sắc. Cũng phải thôi, làm gì có chuyện vương thất lại say đắm một nam nhân bình thường? Phải là một nam hồ ly kiều mị mới có thể quyến rũ được họ.”

Lão tò mò nhìn y thật kỹ.

“Khuôn mặt này… cánh tay này… còn có thắt lưng và phần đùi này… Hắn thực sự là nam nhân sao?”

Lão cảm thán, bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt. Bàn tay không thể khống chế được vươn ra.

- Đại nhân, xin lỗi vì đã để người thấy bộ dạng này, tiểu nhân chỉ muốn thay đổi tư thế nằm một chút, tuyệt không có ý muốn câu dẫn người. Tiểu nhân to gan cầu xin người đừng chạm vào tiểu nhân.

Lão bất ngờ khi nghe thấy giọng nói của y, thanh âm trong trẻo không bị bể, tuy khàn khàn nhưng không phải là giọng của một người không biết xấu hổ mà đi câu dẫn nam nhân. Đến đây lão cũng đoán ra được phần nào.

“Đa phần nam sủng đều là không có sự lựa chọn, số khác thì bị bức ép, nhưng bọn họ trước sau rồi cũng sẽ thuận theo, thậm chí còn không tiếc dùng bản thân để bò lên được vị trí cao hơn. Đứa nhỏ này nhìn quật cường như vậy, có lẽ là chỉ mới bị bức ép. Trông thần sắc của hắn thì tương lai có thể làm nên nghiệp lớn a. Chỉ đáng tiếc…” – Lão lắc đầu.

- Ngươi có biết là bây giờ cho dù ta làm thế này

Lão chạm vào tai y.

- Hay thế này

Lão ngắt nhéo cánh tay y.

- Thậm chí là thế này

Lão đưa tay nới lỏng thắt lưng của y.

- Sao nào? Cái tên đứng ở ngoài cửa kia cũng sẽ không cứu ngươi.

Thập Bát mỉm cười với lão: “So với những gì họ làm thì hành động này chẳng là gì cả.”

- Tiểu nhân biết ạ.

- Thôi không nói nữa, ngươi cứ yên tâm là ta sẽ không chạm vào ngươi.

- Đa tạ đại nhân.

- Nhưng có ổn không? Ta không chạm vào ngươi thì ngươi sẽ không sao chứ?

- …Không có vấn đề gì ạ.

- Vậy được thôi. Có điều người ngươi nóng thế kia, không chăm sóc sức khỏe cho đàng hoàng sao?

“Đó giờ vẫn nghĩ nam sủng chú trọng nhất chính là sức khỏe bản thân, vì khi hầu hạ mà không thể đáp ứng được yêu cầu của kim chủ thì sẽ bị lạnh nhạt. Không nghĩ đến tên nhóc này lại có thể sốt cao đến như vậy.”

- Tiểu nhân chỉ là bị cảm…

Một khi ảnh vệ bị cảm thì có thể thoải mái đến gặp đại phu trong phủ, còn ám bộ thì phải được giáo quan chấp thuận. Riêng Thập Bát, y phải xin phép Nhã vương – Hiên Viên Cẩn.

Tối hôm qua y đã xin phép, nhưng vì việc thất thoát 500 lượng bạc vẫn chưa được giải quyết, nên y vẫn chưa được hắn cho phép…

- Sức khỏe là quan trọng nhất, đừng chủ quan.

- Đa tạ đại nhân quan tâm.

Nói vậy rồi lão trở về ghế ngồi, bình thản uống trà, cũng không nhìn y thêm một lần nào nữa.

Những tiếng đinh đang từ lục lạc trên thắt lưng y bắt đầu vang lên liên tục. Chiếc áo choàng này khiến cả cơ thể y ngứa ngáy khó chịu, Thập Bát liên tục cạ lưng vào giường nhưng cũng không giảm bớt, lúc này mắt y đã phiếm hồng, ươn ướt.

Những tiếng kêu làm lão thấy phiền, lão khó chịu:

- Này! Ngươi làm cái gì—

- X… xin lỗi đại nhân… tiểu nhân ngứa quá…

- … Ngứa ở đâu… ta giúp ngươi…

Lão thở dài, suy cho cùng đứa trẻ này cũng chỉ bằng tuổi của đứa cháu trai lão thôi.

- L… lưng ạ… hức…

- Ngứa một chút mà đã khóc như vậy, nam nhi thời nay đúng là—

Câu nói phàn nàn của lão bỗng khựng lại khi cổ áo được kéo xuống eo y, để lộ ra tấm lưng trần. Lưng của y trừ những nơi có vết thương hở, thì nổi lên những đốm đỏ, kín mít từ vai và có thể là đến dưới eo nữa, lão chỉ nhìn thôi mà cũng thấy ngứa hết cả người.

“Những tên thái giám này đã tẩm thứ thuốc gì lên mà khiến cho lưng của đứa nhỏ này thành ra như vậy? Còn những vết sẹo này nữa?”

- Được rồi, ngoan, ta vỗ cho ngươi.

Với tình trạng như thế này thì chà mạnh có thể bớt ngứa, nhưng vết thương sẽ vỡ ra và những nơi lành lặn cũng sẽ chảy máu. Tuy vỗ không làm giảm bớt nhiều cơn ngứa, nhưng cũng đỡ rồi.

Lão lấy ra chiếc khăn tay sạch bên người, trải lên lưng y rồi vỗ. Không phải lão sợ bị bẩn tay, nhưng tay lão không biết có sạch không, lỡ đụng vào vết thương khiến nó nhiễm trùng thì không biết đứa nhỏ này sẽ phải chịu đau đến mức nào.

“Đứa cháu của ta tuy không phải sống trong nhung gấm lụa là, nhưng ít nhất bây giờ vẫn còn được rong chơi và học hành, cũng không phải quan tâm đến miếng ăn. Còn đứa nhỏ này…”

Đây là lần đầu tiên… lão có suy nghĩ thương cảm cho một nam sủng…

- Món ăn đã đưa đến miệng, trang trí cũng rất đẹp mắt, chỉ còn việc ăn thôi, mà Lưu đại nhân vẫn không thèm sao? Hay là tên này không đủ để lọt vào mắt của Lưu đại nhân?

Âm thanh bất ngờ vang lên từ phía sau bức hoành ở trong phòng. Âm thanh vừa cất lên, Thập Bát đã biết được người ngồi phía sau bức hoành đó là ai. Chỉ là y bị dọa cho hoảng sợ nên không thể cất lên tiếng “Chủ nhân”.

- Hạ quan không dám, chỉ là đứa nhỏ này bị thương vẫn còn phát sốt, không thích hợp.

Hiên Viên Cẩn đặt chén trà xuống bàn, đứng dậy, đi vòng qua bức hoành bước đến gần giường. Lão vội vàng hành lễ:

- Hạ quan tham kiến Nhã vương.

Hắn không đáp lời, chỉ nhìn Thập Bát và cách mà các thái giám “trang trí” y.

- Thì ra khi ngươi ở đây luôn là bộ dáng câu dẫn như thế sao? Thảo nào các thái giám luôn tranh nhau để điều giáo cho ngươi.

Thập Bát không biết hắn đã ngồi ở đó từ khi nào, có lẽ là từ lúc đầu đi? Y vậy mà lại không phát hiện ra trong phòng có người khác…

Hắn nhìn y cười cười:

- Vốn dĩ nếu ngươi qua được bài kiểm tra này, thì ta sẽ suy nghĩ đến việc không cần để ngươi đến đây nữa. Nhưng thật đáng tiếc a, là chính ngươi đã tự bỏ qua cơ hội này rồi.

Hắn vẫy tay một cái, Ảnh Tam liền xuất hiện, dâng lên cho hắn một cặp “kẹp nhũ hoa” có đính ngọc đỏ rồi biến mất. Hiên Viên Cẩn đưa nó cho Lưu đại nhân, ra lệnh:

- Kẹp lên đi.

- Vâng…?

Lão ngơ ngác hồi lâu, mới phát hiện ra cái này có thể bóp để mở ra, lão vội vàng kẹp cả hai cái lên cánh tay mình. Hiên Viên Cẩn thấy vậy bật cười:

- Lưu đại nhân chưa thấy thứ này bao giờ sao? Mau gỡ ra đi, có làm đau Lưu đại nhân không?

- Có hơi đau một chút ạ.

Lão ngại ngùng gỡ ra, không phải đau một chút mà là rất đau, cái kẹp nhỏ như vậy nhưng kẹp cũng thật chặt a, chỗ cánh tay bị kẹp vẫn còn lõm vào một vết, có lẽ lát nữa sẽ tím lại.

Hiên Viên Cẩn chỉ về hướng của Thập Bát:

- Cái này là dùng cho hắn cơ. Dùng để kẹp lên ngực hắn.

- Ng… ngực sao?

- Đúng vậy, chính là chỗ hồng hồng trên ngực.

Lão đứng hình tại chỗ: “Vậy cái này… là…”

Hiên Viên Cẩn ngồi xuống giường, vươn tay mở vạt áo của y, để lộ hai nhũ hoa vẫn còn sưng đỏ, rồi bắt đầu dày vò một bên.

- Ta nhớ là sáng nay nó không như thế này. Ngươi lại câu dẫn ai nữa rồi? Hả?

Cũng với âm thanh nhấn mạnh, lực tay cũng mạnh bạo theo. Thập Bát nhớ đến quy tắc hắn đặt ra, tuy đau đến nhăn mày nhưng vẫn cố gắng trả lời:

- Chủ nhân.. thuộc hạ không có…

Hiên Viên Cẩn bỗng thả tay ra, cho vời Lưu đại nhân lại gần:

- Đã được rồi, đại nhân kẹp vào đi.

- Cái này…

Lão bối rối: “Sưng lên thế kia chắc hẳn đã đau lắm, nếu còn kẹp cái này lên nữa thì…”

Hắn thấy lão cứ ngập ngừng, mãi mà không tiến lại thì thở dài:

- Đã làm khó Lưu đại nhân rồi, chắc đại nhân rất ghét nhìn tên đê tiện này nhỉ?

Hắn cho vời thái giám ở cửa vào để tiễn lão. Không đành lòng, khi bước đến cửa lão quay lại nói:

- Vương gia người đừng chạm vào chiếc áo choàng kim sa đó, trên đó đã có tẩm thuốc, nếu người chạm vào sẽ rất ngứa.

- Được, đa tạ Lưu đại nhân nhắc nhở.

Khi ra ngoài, lão còn ngoái lại nhìn lại căn phòng đó một lần, lão suy nghĩ:

“Có lẽ không phải nam sủng nào cũng tiện, ít nhất là khi mới bắt đầu… họ cũng là một con người có tôn nghiêm… Nếu những vết thương đó ở trên người mình, thì không biết mình có thể chịu nổi không, chứ đừng nói đến một đứa nhỏ còn chưa được tổ chức Quán lễ.”

(Theo Lễ kí (), con trai đến 20 tuổi sẽ cử hành Quán lễ (冠礼) – tức lễ đội mũ)

Lão nói câu đó một phần cũng là mong đứa nhỏ đó có thể mau chóng cởi chiếc áo choàng đó ra…

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Các tình iu nhớ bình chọn bên Wattpad để dụ thêm nhiều đồng răm vào nha kkk

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44