Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20
Chương 20
Sau khi hai cái kẹp nhũ hoa đã yên vị trên ngực y, Hiên Viên Cẩn dùng hai ngón tay chọc thẳng vào miệng y:
- Không muốn bị đau thì làm cho đàng hoàng.
Thập Bát hiểu được, y cố gắng liếm mút đầu ngón tay của hắn, nhưng hắn càng lúc càng đẩy vào sâu hơn, y không hít thở được nên vùng vẫy.
- Ngươi cũng thật là có bản lĩnh, một người ghét cay ghét đắng nam sủng mà cũng bị ngươi câu dẫn đến mức nói đỡ cho ngươi.
Hiên Viên Cẩn rút tay ra, lại một đường đưa thẳng vào cúc huyệt của y, Thập Bát không kịp phản ứng, đau đớn rên lên một tiếng thì ngay lập tức cảm thấy cằm nhói đau, Hiên Viên Cẩn dùng tay niết chặt cằm của y.
- Đừng làm ta mất hứng!
- Vâng… nô xin lỗi… chủ nhân…
Tối hôm qua, cúc huyệt của y đã bị rách do hầu hạ chủ nhân, y lại quá mệt nên không tẩy rửa kỹ càng, khiến nơi đó bây giờ bị sưng lên. Ban sáng còn phải đi lại khắp nơi, còn bị Ảnh Tam và những thái giám trêu đùa…
“Đau…”
Thập Bát cắn răng nhịn xuống cơn đau và ngứa, căng chặt cơ thể chờ đợi hắn trêu đùa xong.
Hiên Viên Cẩn dùng tay nhấn vào rút ra liên tục, hơi thở càng lúc càng trở nên khô nóng:
“Vốn dĩ nghĩ rằng hôm nay còn có thể chơi cúc huyệt này thêm vài lần nữa vậy mà…”
Hiên Viên Cẩn nhớ đến lời của Lưu đại nhân nói, lật người y lại thì thấy những vết chấm đỏ trải rộng khắp lưng và những nơi tiếp xúc với áo choàng, hắn nhăn mày: “Mấy tên thái giám này mới đây đã vô pháp vô thiên, ta đã lệnh là không được để lại bất kì dấu vết gì trên người tên đê tiện này rồi cơ mà?”
Hiên Viên Cẩn dùng tay xé rách chiếc áo choàng ném đi, những vết xước do áo choàng siết mạnh vào da để lại trở thành những vết đỏ hồng, bỏng rát. Lúc này y nằm trên giường lại càng mê hoặc hơn, khiến Hiên Viên Cẩn nhìn mà không rời được mắt.
“…Rất nhanh thôi, cơ thể của tên này sẽ trở thành như ta mong muốn.”
Trong căn phòng được mặt trời chiếu sáng vừa phải, những âm thanh lép nhép d*m mỹ vang lên, hòa cùng với âm thanh thổn thức thoát ra từ cổ họng. Tấm mành mỏng manh như ẩn như hiện in lên hình bóng của hai người nam nhân: một người mang trên mình bộ trang phục cao quý đang trêu đùa kẻ ở dưới thân; người nam nhân bên dưới co hai chân nõn nà, lại hơi mở ra nghênh đón ngón tay của người bên trên tiến vào sâu bên trong, hoàn toàn đưa tất cả điểm yếu của bản thân cho người đó.
Người ngoài nhìn vào mà không thấy khuôn mặt cam chịu của người ở dưới nhiễm nhiên sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một khung cảnh tiểu quan không biết xấu hổ dùng bản thân câu dẫn kim chủ.
Hiên Viên Cẩn không muốn như vậy, hắn không thể tiếp tục khi trông thấy gương mặt giống tiểu Thanh đang khóc, nên đã cởi ngoại bào phủ lên che đi khuôn mặt Thập Bát.
Thập Bát không thấy gì, trước mắt chỉ là một màu đen, không thể dự đoán được hành động tiếp theo của chủ nhân, y càng thêm lo sợ.
Bỗng y nghe tiếng sột soạt của y phục bị cởi ra, rồi cúc huyệt đột nhiên bị vật to lớn xâm nhập, y hét lên một tiếng “A!” đầy đau đớn, hai tay bị trói và tầm nhìn bị che lấp khiến y cảm nhận được cơn đau rõ hơn bao giờ hết.
- Ha!
Hiên Viên Cẩn thở ra một hơi đầy thỏa mãn. Tối hôm qua hắn đã được hưởng dụng cái nơi vừa nóng rực vừa ẩm ướt này, điều đó khiến hắn thích thú, đó là lí do hắn không cho y đến gặp thái y dù y đã sốt thành như vậy. Có điều nếu để sốt lâu quá sẽ hỏng, nên hắn muốn hưởng dụng một lần nữa trước khi cho y đi gặp thái y.
Hiên Viên Cẩn bắt đầu đưa đẩy hông, hắn thích nhất là rút ra đến khi chỉ còn phần đỉnh ở phía trong, rồi lại đâm vào đến tận gốc. Thập Bát dưới lớp ngoại bào đau đến bật khóc, những tiếng rên rỉ từ trong cổ họng không kiềm chế được mà thoát ra ngoài.
Tuy nhiên nơi đó chỉ mới mở rộng được một chút, trong phòng lại không có gì dùng để bôi trơn…
- Này! Siết chặt lại!
Tuy là bên trong rất nóng, có Bạch dược giúp làm mềm nơi đó ra và chất dịch lẫn ít dịch đỏ bôi trơn, nhưng hắn vẫn không thích hưởng dụng một nơi lỏng lẻo như vậy.
Thập Bát nghe thấy lời hắn nói, nhắm chặt hai mắt, hít một hơi thật sâu, co rút cúc huyệt, lại vì đau đớn mà lập tức giãn ra, liên tục lặp lại như vậy. Hắn chỉ dừng lại một lúc để tận hưởng, sau đó lại liên tục thúc mạnh, làm khắp căn phòng vang lên những tiếng “Ba!” “Ba!” do những cú thúc gây ra.
Thập Bát bị đau không thể co rút cúc huyệt nữa, thì hắn lại siết mạnh phân thân của y, y đau đớn ở phía trước sẽ vô thức co rút cúc huyệt, sau đó lại lập tức giãn ra…
Thập Bát vừa khóc vừa ủy khuất gọi “Chủ nhân”, mong là sẽ được hắn đối xử nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng hắn lại xem đó là câu dẫn, vì không nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của y. Hiên Viên Cẩn nhìn lên hai nhũ hoa của y, hắn cầm lấy một bên mà kéo mạnh, một lúc sau thì gỡ ra.
Lần đầu tiên Thập Bát ước rằng, nó nên bị kéo ra khỏi người y, khi đó sẽ không bị dày vò đau đớn như vậy nữa… Tại sao họ lại cứ muốn bỡn cợt một nơi nhỏ bé, lại chẳng được đầy đặn như thiếu nữ, ngược lại còn bằng phẳng thô ráp của y chứ?
Hiên Viên Cẩn gỡ kẹp ra, nhưng lại dùng tay ấn mạnh vào, vừa ấn vừa xoa tròn, thích thú cảm nhận điểm hồng cộm lên dưới ngón tay. Tay còn lại thì hắn dùng để giữ chặt chân y, làm điểm tựa để thúc vào, những cú thúc dồn dập cứ theo đó mà đánh vào hạ thân y.
Trước đó hắn không đời nào để ý đến, bây giờ lại cảm thấy xúc giác ở tay thực sự thoải mái, mới đưa mắt nhìn đến đùi trong của y lấm tấm một vài vết đỏ, lại không thể dời mắt đi được. Hắn bỗng có một suy nghĩ: “Nếu nơi này khắc lên thứ gì đó, có phải sẽ rất hợp không?” rồi dùng tay bóp mạnh.
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Tuần này 2 chương nhé kkk bù cho tuần trước au quên 😋
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Nhận xét
Đăng nhận xét
Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰