Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 21

Chương 21

Ngoại bào che kín khuôn mặt của y đã được một lúc lâu rồi, bây giờ y rất ngộp…

Thập Bát không dám vùng vẫy, chỉ dám dùng giọng mũi nghẹn ngào van xin:

- Chủ nhân… nô… không thở được… chủ nhân… chủ nhân…

- Chậc!

Hiên Viên Cẩn tặc lưỡi rồi ném ngoại bào đi, không nói một lời nào, cũng không rút ra, hắn để tư thế đó lật người y lại, rồi dùng bàn tay một vòng phủ toàn bộ cần cổ của y, ép xuống giường. Khi hạ thân bị rách vì cú xoay ban nãy, Thập Bát cắn môi đến chảy máu để phân tán sự chú ý, không để bản thân vì đau đớn mà ngất đi.

Y không dám ngất, trước đó khi y đến giới hạn mà ngất đi khi đang nhận điều giáo của các thái giám, y bị họ tạt nước muối vào những vết thương còn đang hở vì hình phạt để ép y tỉnh dậy.

Với Hiên Viên Cẩn thì hắn sẽ hạ xuống hai cái tát thật mạnh, khi đầu y vẫn còn ong ong thì hắn sẽ dùng ngọc khí đẩy mạnh vào miệng y, sau khi hưởng dụng xong không cho phép y tẩy rửa, mà còn nhét vào cho y một cái giang tắc, bắt y phải giữ chúng đến tối hôm sau.

Có một lần vì những chất dịch còn ở bên trong khiến bụng y nhói đau, y đánh liều tẩy rửa, rồi sau đó mang lại giang tắc. Khi Hiên Viên Cẩn phát hiện, hắn ép y uống hai liều xuân dược cực mạnh, sau đó nhốt y ở trong chuồng cùng hai con chó lớn đã rọ mõm cũng bị chuốc thuốc kích thích, hai tay bị trói lại phía sau khiến y chỉ có thể dùng đôi chân mềm nhũn của mình, cố gắng trốn thoát khỏi hai con dã thú. Còn hắn ngồi ở bên ngoài nhàn nhã dùng trà, thưởng thức.

Lúc đó Thập Bát đã van xin hắn, khuôn mặt hoảng sợ tột độ cùng mái tóc bạc rối tung, bộ dáng rất thảm thương…

Khi y đã không còn sức nữa, tiếng van xin cũng yếu dần, một trong hai con chó lớn dùng thứ thô to của nó tiếp cận hạ thân y, lúc này Hiên Viên Cẩn cho người thả y ra.

Y… vẫn chưa bị súc sinh xâm phạm… thật tốt…

- Còn dám nữa không?

Hiên Viên Cẩn ngồi xuống trước mặt y, cưỡng chế kéo gương mặt y lên hỏi.

- Nô… hức… nô kh… hức… không dám nữa… chủ nhân… hức…

Thập Bát vẫn chưa thể dừng được cơn run rẩy, y dùng gương mặt đầy nước mắt và giọng nói nghẹn ngào lập tức trả lời hắn.

Đó chính là lúc… y không còn ngang bướng nữa…

Cần cổ y bị giữ như vậy một lúc lâu, đến khi Hiên Viên Cẩn rùng mình bắn ra bên trong y thì mới thả ra. Hạ thân y đã hoàn toàn mất cảm giác, y cứ như vậy nằm bất động trên giường, chất dịch từ cúc huyệt cứ thế chảy ra, hòa lẫn với phần giường đỏ sẫm ở nơi đó.

- Ư!

Hiên Viên Cẩn đột nhiên nắm tóc y giựt mạnh đến sát gần mặt hắn. Thập Bát nhắm chặt hai mắt, một phần vì da đầu đau đớn, phần khác vì Hiên Viên Cẩn không thích y nhìn trực diện vào mắt hắn.

Hắn nhìn y một lúc, rồi nói:

- Xấu thật.

“Tiểu Thanh của mình đời nào lại hạ tiện như vậy chứ? Đúng là tên giả mạo.”

Hiên Viên Cẩn hất y xuống giường, cắt đứt sợi dây cố định cổ tay y, xoay người lấy chén thuốc còn bốc khói không biết đã ở đó từ khi nào:

- Uống! – Hắn ra lệnh.

- Vâng… chủ nhân…

Thập Bát không thể ngồi dậy, chỉ là chống tay gượng dậy, nhận lấy chén thuốc bằng cả hai tay, nhưng vẫn không thể cầm chắc được, thuốc ở trong chén cứ gợn lên từng hồi, đôi lúc xém nữa đổ ra ngoài.

Thập Bát không biết đây là thuốc gì, nhưng đều đặn ngày nào y cũng phải uống. Thập Bát không biết liệu có phải do thuốc hay không, nhưng những ngày gần đây sau khi uống thuốc, cơ thể y trở nên vô lực, tứ chi còn có hơi buốt.

- Còn đợi ta mời sao? – Hắn nhăn mày.

- Nô uống ngay thưa chủ nhân…

Dù sao cũng phải uống, y không muốn chọc giận chủ nhân thêm nữa, nhắm mắt một hơi uống hết. Chén thuốc vẫn còn nóng làm miệng y không chỉ đắng mà còn có hơi phồng rộp lên nữa.

- Đi tìm Doanh thái y, chẩn bệnh xong đến báo cáo.

- Vâng… chủ nhân… đa tạ chủ chân… đã hưởng dụng…

Thập Bát theo quy củ tạ ân, lại gượng dậy để tiễn hắn, nhưng không gượng dậy được, cũng may là hôm nay Hiên Viên Cẩn có vẻ không quan tâm…

Tầm mắt y mờ dần, chỉ thấy một bóng người xuất hiện ở cạnh giường rồi ngất xỉu. 

==========================

“Thoải mái quá… phải chi có thể mãi mãi như vậy… không muốn tỉnh dậy nữa…”

Thập Bát trôi nổi trong một không gian vô tận, y nghĩ có lẽ đây là nước, vì thỉnh thoảng y lại thấy những vòng tròn gợn sóng.

Y đã ở đây khá lâu rồi, nơi này bốn bề yên tĩnh, không có mệt mỏi, không có đau đớn, không có… A Cẩn…

Thập Bát sợ… y không biết những ngày tháng này sẽ kéo dài bao lâu… đến khi nào A Cẩn mới tin y chính là tiểu Thanh? Lỡ như… cả đời huynh ấy vẫn không tin thì sao…?

Lúc nhỏ biết A Cẩn, huynh ấy chỉ mới 9 tuổi, là chất tử của Tuyên quốc. Huynh ấy chỉ được ở trong một viện tử nghèo nàn ở cạnh rừng tre trong cung. Lúc gặp mặt là lúc y đang tập đi đào măng, trông thấy một anh trai đang khóc thì tò mò lại gần.

- Huynh là ai vậy? Sao huynh lại khóc?

Cậu nhóc đó ngước lên nhìn thấy y, thì càng bật khóc to hơn nữa:

- Không có ai cần ta cả, phụ mẫu ta không cần ta, hoàng thượng cũng không cần ta! Huhuhu!

Y lúng túng khi nhìn thấy huynh ấy bỗng nhiên òa khóc.

- A… cái đó… huynh có người hầu không? Đệ gọi họ giúp huynh nha.

Nghe đến hai chữ “người hầu” cậu nhóc lại càng gào to hơn nữa:

- Hắn… hắn đã lấy hết ngân lượng mẫu thân gửi cho ta… rồi bỏ trốn rồi…

Y lúc này mới chỉ là một đứa nhóc 4 tuổi, không biết cách để dỗ dành người khác.

- Huynh đừng khóc nữa, hay là huynh đi theo đệ nhé? Đệ sẽ là người cần đến huynh.

- Thật sao?

- Um!

- Nhưng mà ta… không có ngân lượng…

- Đệ cũng không có…

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, rồi cậu bé lại òa lên khóc:

- Hắn nói nếu ta không có ngân lượng thì sẽ không có ai cần ta cả!

- Không phải không phải! Huynh không có ngân lượng đệ cũng sẽ cần huynh mà!

- Thật không?

- Ưm! Nhưng mà phụ thân của đệ đã nói, nếu huynh đi theo đệ thì sẽ là người của đệ đấy!

- Được!

Thế là y dắt cậu nhóc ấy về cung của trưởng công chúa, khiến mọi người náo loạn một hồi, mẹ y còn bất lực nói là: “Mẹ bảo con đi tìm măng mà con lại dẫn về một ‘cây măng’ lớn như vậy sao?”

Có điều vì những mối quan hệ chính trị phức tạp, cậu bé ấy không được phép ở lại trong cung của trưởng công chúa, nhưng thông qua y, cuộc sống của cậu nhóc đó cũng thoải mái hơn: căn phòng được sửa lại mưa không dột gió không vào, có cơm nóng ăn mỗi bữa, có quần áo theo mùa, có than để dùng cho mùa đông, có tiền lì xì khi năm mới và nhất là có y lúc nào rảnh là đến ríu rít bên cậu.

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Các tình iu nhớ bình chọn bên Wattpad để dụ thêm nhiều đồng răm vào nha kkk

Nhận xét

  1. ú aaaaaaaaaaa! 2 chương luôn đọc ko sót 1 chữ

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44