Như Cánh Hoa Rơi - Chương 119

Chương 119

Y Sinh vậy mà đã nằm viện được 1 tuần rồi, nhìn Dương Ngọc đang "trực" ở bên cạnh hai bé, y nhớ lại ngày thứ hai y nằm viện, cậu ấy xin nghỉ phóng vội đến đây, rồi cứ nháo nhào cả lên. 

Nào là "Cậu có ổn không?" "Vết mổ có đau không?" "Sao cậu không gọi tớ?" "Tên kia có chăm sóc tốt cho cậu không?" "Đứa nhỏ sao rồi?" vân vân và mây mây, làm y đau cả đầu. 

Cậu ấy không khống chế được âm lượng khi nói, nên thỉnh thoảng y phải nhắc nhở cậu nhỏ tiếng một chút. Cũng may phòng rộng nên họ có thể nói chuyện lớn hơn ở các phòng bình thường, y chỉ sợ bọn nhóc bị giật mình.

Trong lúc y ở đây, Cố Nham cũng rất ít đến công ty, đều là chị Vân Nhã mang hợp đồng đến, trong lúc đợi anh ta phê duyệt thì chơi với y luôn.

Chị Vân Nhã cũng giống Ngọc Ngọc, mỗi lần đến đây đều nói rất nhiều, nên khi chị ấy đến đây, anh Mặc Xuyên sẽ dành ra chút thời gian để trông nom chị ấy, kéo chị ấy đi đúng lúc.

Một tuần rồi, Trần Minh không đến một lần nào, có vẻ như cậu ấy vẫn chưa thể chấp nhận câu trả lời của y. Đã bảo là y chọn ai cũng không sao, thế mà giở trò giận dỗi thế này, đến con của mình cũng không đến thăm lấy một lần.

- Bảo bối, em đang nghĩ gì vậy?

Cố Nham bất ngờ ở đằng sau ôm lấy y.

- Anh Mặc Xuyên nói như thế nào?

- Hai đứa nhỏ rất khỏe mạnh, vết mổ của em cũng phục hồi rất tốt. Nếu không có việc gì ngoài ý muốn, 3 ngày sau có thể về.

- Vậy tốt quá!

- ... Anh có điều muốn nói với em... ngôi nhà đó là quà của Cố gia tặng cho tiểu Minh. Bây giờ em đã chọn anh, nên ở lại đó có hơi bất tiện...

- Em cũng nghĩ như thế a.

- Anh có nhắm được một ngôi nhà ở cạnh hồ, nó được thuê thiết kế riêng, rất đẹp, nhưng có vẻ như chủ nhà không thích thiết kế đó nên anh đã ngỏ ý muốn mua lại. Chiều nay chúng ta đi xem qua nhé?

- Nếu như anh không bận. - Y vui vẻ.

Chiều đến, y và Cố Nham nhờ Dương Ngọc trông coi bọn trẻ, để họ đi đến căn nhà Cố Nham đã nói. 

- Em mặc kĩ một chút nhé, Mặc Xuyên nói em không thể hứng gió được đâu. Lúc nào cũng phải nép vào anh nghe chưa?

- Em biết rồi mà, anh nhìn xem nào là nón kính áo khoác áo gió khăn quàng vớ bao tay, anh xem có còn chỗ nào lộ ra đâu chứ?

Căn nhà bên ngoài được xây dựng theo lối hiện đại với những đường nét mạnh mẽ, quyết đoán. Bên trong lại được bài được bài trí theo phong cách cổ điển dịu dàng và thoải mái. 

Những căn phòng có hướng nhìn ra bên ngoài hồ thì các bức tường đều được thay bằng những lớp kính, để có thể cảm nhận hết được toàn bộ quang cảnh bên ngoài.

- Nhưng mà em thấy không ổn lắm, kính như thế này thì ban ngày, giống như bây giờ sẽ rất nắng đó. - Y bày tỏ suy nghĩ của mình.

- Chuyện này em không cần lo lắng. Nhìn này!

Cố Nham đi đến góc phòng, nơi đặt một cái công tắc đơn, nhấn một cái, tất cả lớp kính đều được chuyển sang màu đen, nhưng ánh sáng vẫn có thể vào một chút tạo thành những bức tường màu nâu, rất mát mẻ.

Y đi dạo quanh nhà, cảm thán. Bảo sao Cố Nham lại ngỏ ý muốn mua lại, nơi này thực sự rất đẹp a. Đi mãi, y thấy đầu mình ngày càng nóng lên, mắt cũng bắt đầu hoa đi.

Cố Nham trông thấy y mệt mỏi, không nói hai lời liền ôm y lên, đi nhanh đến nơi để xe, bảo tài xế mau chóng quay về bệnh viện.

- Mặc Xuyên, em ấy sao thế?

- Chính là... quá nóng đó! Tôi bảo tránh gió chứ không bảo cậu cho em ấy mặc đến 4 lớp dày như vậy! Không nóng chết mới lạ đó! 

Mặc Xuyên quở trách Cố Nham một hồi rồi rời đi, anh ấy cảm thấy có lỗi nên cứ lấy khăn mát lau cho y mãi.

- Anh không cần phải thế đâu, em đi tắm một chút là được.

- Vậy anh tắm cho em!

Cố Nham nói ra lời này tuyệt nhiên không có ý nghĩ đen tối nào, nhưng y thì không cảm thấy vậy.

- Không cần! Biến thái!

 Anh tủi thân ngồi ở trên giường, không hiểu tại sao y lại đánh anh. Dương Ngọc ngồi một phía cười hì hì.

---Bữa tối---

- Ngọc Ngọc này, tớ không định ở lại nhà của Trần Minh nữa, nên hôm nay đã đi xem nhà, nó rất đẹp, tớ chắc chắn cậu sẽ thích nó.

- Sao lại cần tớ thích nó chứ? - Cậu khó hiểu.

- Cậu nói gì vậy? Không thích thì sao có thể ở thoải mái được?

- Ý cậu là... muốn tớ ở cùng sao?

- Đúng vậy.

Cố Nham ngạc nhiên nhìn y, tỏ sự bất bình, nhưng y không nhìn anh ta.

- Thôi tớ không ở đâu, tớ không muốn làm một cái bóng đèn sáng trưng 1000W đâu.

- Vậy chứ cậu sẽ ở đâu?

- Tớ cũng không biết nữa, Cố tổng đại nhân đại lượng có thể giúp tôi kiếm ngôi nhà vừa túi tiền không?

- Tôi có một ngôi nhà nhỏ cũng ở gần đấy, cậu cứ ở đi, có gì qua chơi với bé Nho nhà tôi. Ngày mai sẽ làm thủ tục sang tên cho cậu.

- Gì chứ? Anh khinh tôi không đủ tiền trả sao? Anh nói giá đi tôi sẽ mua lại!

- Nếu tính theo giá hiện giờ thì chỗ đó cỡ...

- Cỡ bao nhiêu?

- Qua đây!

Cố Nham ghé vào tai Dương Ngọc nói nhỏ, không biết nghe gì mà cậu ấy có vẻ giật mình.

- Có thể bớt một chút không?

- Bởi vậy, cậu cứ ở đi, coi như là cảm ơn đã quan tâm bé Nho nhà tôi.

- Không đâu, tôi phải mua thì mới có thể an tâm ở được.

- Vậy thì lấy cậu... - Cố Nham nói nhỏ giá tiền vào tai cậu.

- Vậy thì được.

Cả hai đã thỏa thuận xong, Dương Ngọc quay lại chỗ ngồi. Nhìn thấy Y Sinh có vẻ bực bội, cậu khó tin:

- A Sinh, không lẽ bây giờ cậu ghen với cả tớ chứ?

Không nghĩ tới mặt y lập tức đỏ lên, như bị nói trúng tim đen, y bác bỏ:

- Ai thèm ghen chứ!

- Sao em phải nói dối như vậy chứ? Em ghen làm anh rất vui đó nha!

Cố Nham hạnh phúc ôm lấy y, hôn lấy hôn để. Còn y thì xấu hổ ra sức đẩy anh ta.

- Ai ghen vì anh chứ? Mau tránh ra!

Dương Ngọc nhìn hai người nhưng không cười, đôi mắt còn lộ chút vẻ buồn phiền.

Cậu không thật thà như Y Sinh, làm được bao nhiêu thì gửi về bấy nhiêu. Cậu có lòng tham, cậu muốn giữ lại một phần tài sản để dự trù cho sau này.

"Mình đúng thật là... ích kỉ quá nhỉ?" - Cậu tự giễu bản thân.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44