Như Cánh Hoa Rơi - Chương 127

Chương 127

Ăn xong, Tam Vĩ lại tủ lạnh lấy ra hai đĩa nho với màu sắc bắt mắt, tươi mát và căng mọng nước.

- Đĩa nho này là của cậu, Y Sinh. - Anh đưa cho y. - Còn đĩa này là anh mua cho em đấy, em thử đi Ngọc Ngọc.

- Cậu chắc cái này không phải là chia đôi từ chùm của bé Nho đấy chứ? - Cố Nham đùa giỡn lườm nguýt anh.

Tam Vĩ tức giận lớn tiếng:

- Cậu nghĩ tôi túng thiếu đến mức phải lấy đồ của cậu để thể hiện tấm lòng của mình sao? Tiền tôi đã chuyển cho cậu rồi, nếu không thích thì để tôi đưa tiền mặt ngay bây giờ!

Nếu như là bình thường thì Tam Vĩ sẽ cho rằng đây là đùa giỡn, nhưng bây giờ là đang ở trước mặt Dương Ngọc - người anh đang theo đuổi, thì câu nói đó vô tình trở thành sự xúc phạm và hạ thấp nhân phẩm của anh.

- X... xin lỗi...

Cố Nham giật mình, anh không nghĩ đến cậu ta lại phản ứng mạnh như thế.

- Anh lớn tiếng vậy làm gì? Bọn nhóc giật mình bây giờ! - Cậu ngăn lại.

Dương Ngọc và Y Sinh cũng được một phen hết hồn.

Tam Vĩ giận dỗi, đứng lên kê ghế lại sát Dương Ngọc, không đếm xỉa gì đến Cố Nham nữa.

- Nho được ủ lạnh rồi, em ăn thử đi Ngọc Ngọc. - Anh cầm lên một quả muốn đút cho cậu.

- Tôi tự có tay!

- Nhưng mà anh muốn đút cho em mà...

Hình như cậu lại bị ảo giác nữa rồi, sao lại cảm thấy trên đầu anh ta có hai cái tai đang cụp xuống vậy chứ? Còn ánh mắt đó nữa, đúng là không nhẫn tâm từ chối mà. 

Cậu hé miệng ngậm lấy trái nho trên tay anh. Bên kia cũng đang trong tình trạng tương tự. 

Lưỡng lự một lúc, Tam Vĩ cũng bắt đầu nói ra.

- Ngọc Ngọc à... tối đó anh thực sự không muốn lừa em...

- Lừa? Nếu như anh không mặc váy thì tôi cũng không dễ lừa như vậy.

- Nhưng mà đêm đó anh rất đẹp đúng chứ? Đúng gu của em luôn đúng không?

- Ừ thì... anh mặc hợp như vậy nghĩa là mặc rất nhiều lần rồi sao? 

- Không có không có! Anh đâu phải biến thái!

- Vậy anh là gì?

- Có người giúp anh trang điểm mà, thật đó!

- Ồ?

- Chuyện là em gái anh mới mở tiệm làm đẹp, bao gồm cả làm tóc, tư vấn chọn váy, giày và trang điểm. Em ấy muốn tìm một người có khí chất để đi chào hàng, nhưng lại không chịu chi nhiều tiền. Thế nên liền ép anh đi khắp nơi, đến các club và quán bar cao cấp để giới thiệu cho cửa hàng của em ấy.

- Anh mà có khí chất sao? - Cậu đánh giá anh từ trên xuống dưới.

- Ngọc Ngọc em tin anh đi, anh là bị ép buộc thật mà...

- Không sao đâu anh, cậu ấy chỉ là có chút bất ngờ thôi, cậu ấy không giận đâu. - Y nói đỡ.

- Không phải đâu, nếu không giận em ấy đã không lơ anh như thế.

- Tôi lơ anh không phải vì giận.

- Không giận anh? Vậy nghĩa là... em đang ngại sao? Đêm đó khiến em rất thích đúng không?

- Thích cái đầu anh! Là bởi vì anh rất phiền phức đó! Đi đến đâu cũng thấy cái mặt anh khiến tôi phát ngán!

Cậu bỗng nhiên đứng dậy, quay qua nhìn anh, dùng ngón tay đẩy cằm anh ta lên:

- Sao nào? Tôi trong đêm đó rất mê người sao? Khiến anh một chút cũng không thể quên được? Bởi thế mới lẽo đẽo theo tôi, nói ra những lời yêu đương đó sao? Là vì cái cơ thể này sao?

- Chuyện đó...

Hai gò má Tam Vĩ đỏ lên, anh luống cuống đưa mắt nhìn đi nơi khác.

- Ha! 

Cậu cười mỉa, hạ tay xuống.

- A Sinh, tớ có thể đi ngủ trước không?

- A... được chứ!

Bởi vì sự vụng về của Cố Nham, y không để cho anh rửa chén, mà bảo anh lau dọn bàn ghế và trông con. Còn y phụ Tam Vĩ rửa chén.

- Tại sao ban nãy anh không trả lời? Rõ ràng chỉ cần anh nói "Không phải", thì đã lấy được hảo cảm của cậu ấy rồi.

- ... Anh không muốn nói dối em ấy...

Y Sinh ngơ ngác, bất động.

- Không lẽ... cậu ấy nói là thật sao? 

- Đúng đến 8 phần...

- Nếu đúng vậy thì anh thật sự là 1 tên khốn nạn! Tuy rằng tôi và Ngọc Ngọc đều là cô nhi, nhưng chúng tôi luôn nỗ lực để tìm được hạnh phúc thuộc về chúng tôi. Chúng tôi có lòng tự trọng của chúng tôi, chưa bao giờ chúng tôi có suy nghĩ là sẽ dùng cơ thể để mua lấy hạnh phúc, chúng tôi luôn nỗ lực từng ngày! ...Vậy 2 phần còn lại của anh là gì?

Không khí rơi vào sự tĩnh lặng...

- Anh buông tha cho cậu ấy đi. Cậu ấy phải xui xẻo tận mạng mới gặp được tên khốn như anh!

Y Sinh hậm hực rời đi, ngồi xuống bên cạnh Cố Nham.

- Bé Nho? Sao em lại tức giận?

- Nhờ trợ lý Lương của anh đấy! Anh ta bảo những lời Ngọc Ngọc nói đúng đến 8 phần, anh tin nổi không? Sao mà #$&*&%$%%&**(&*(&*)$&

Cố Nham ôm y vào lòng, xoa xoa cổ tay y, nghe hết những lời phàn nàn khó chịu của y, sau đó mới nhẹ nhàng nói:

- Bảo bối à, cậu ấy là trợ lý đã theo anh từ khi anh mới bước chân vào công ty, em biết mấy năm không?

- Ờm... anh 26, cho là anh tốt nghiệp sớm lúc 21 tuổi đi, ngay sau đó liền tập quản lý công ty, thì khoảng 5 năm nhỉ?

Cố Nham búng trán y.

- Anh làm gì thế? 

- Anh không nghĩ em lại nghi ngờ khả năng của anh nghiêm trọng đến vậy. Em làm đủ mọi thứ, không học vượt mà còn tốt nghiệp năm 18 tuổi, không lẽ anh cắm đầu cắm cổ học cả ngày lẫn đêm lại không nhanh bằng em à?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44