Như Cánh Hoa Rơi - Chương 137

Chương 137

Ánh nắng mặt trời chiếu chan hòa trên vạn vật, bắt đầu một ngày mới, những chú chim bắt đầu cất tiếng hót vang, những giọt sương ban mai đọng lại trên cánh hoa bắt đầu lộ diện.

Bên trong căn phòng ấm áp, người thiếu niên được một cánh tay chắc chắn ôm ấp cựa quậy thân mình, mơ hồ mở mắt.

Y nhẹ nhàng gỡ cánh tay đó ra, bước xuống giường. Khi cậu bắt đầu rời đi, chủ nhân cánh tay đó vòng tay qua eo y, giữ chặt, giọng vẫn còn ngái ngủ:

- Bé Nho em dậy sớm vậy?

- Em qua xem con như thế nào.

- Ưm... Đợi anh nữa... Anh cũng dậy...

- Hôm nay anh được nghỉ thì nên ngủ nướng một chút.

Mặc cho Y Sinh nói gì, anh vẫn vén chăn bước xuống giường.

Vì y không quen việc mang dép trong nhà, thường hay mang chân không, nên Cố Nham đã cho trải thảm mềm cả ngôi nhà, tránh để y bị lạnh.

- Nếu ngủ nhiều thì sao có thể ôm em như thế này chứ.

Cố Nham mơ màng dựa vào cổ y mà đi trong vô thức.

Trong lúc cho hai đứa nhỏ ăn, y hỏi Cố Nham:

- A Nham, hôm nay anh được nghỉ, có thể hay không dành thời gian đi mua sắm với mẹ một chút?

- Mua sắm sao... Chán lắm...

- Có thể đi cùng không? Sau khi đến anh có thể ngồi ở một quán cà phê nào đó với cha để đợi mà. Em sẽ đi với mẹ, bà đã rất mong đợi đó.

Cố Nham trầm ngâm:

"Từ đó đến giờ cũng đã gần 3 tuần rồi bên đó không có động tĩnh gì, bé Nho cũng khỏe hơn một chút rồi, cũng nên để em ấy ra ngoài thoải mái một chút. Nhưng vẫn phải mang thêm vệ sĩ a."

- Em muốn đi thì anh sẽ đi chung với em, anh không yên tâm lắm. Nhưng vệ sĩ thì vẫn nên mang theo nhé?

Anh hôn tóc y đầy sủng nịch, như nâng niu một báu vật trân quý trên thế gian.

- Vâng! - Y cười tít mắt.

Tuy nơi này rất rộng, nhưng mấy tuần nay không được ra bên ngoài tâm trạng y rất bức bối. Đôi lúc y còn khó chịu với anh vì mấy điều không đâu, mặc dù y biết là Cố Nham chỉ vì lo lắng cho y, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng dỗ dành, bây giờ nghĩ lại y chỉ thấy xấu hổ, muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống thôi.

===============
- Bé Nho bé Nho, em xem này, cái này đẹp đúng chứ? Hai bé con mà mặc vào thì đáng yêu lắm đây!

- Rất dễ thương a.

- Đúng chứ đứng chứ? Còn cái bộ màu vàng này nữa, là một cặp nha~

- Đúng đấy đúng đấy, hai nhóc con mà mặc vào thì sẽ thành 1 cặp ong béo múp cho coi. - Cố Hiển cũng hăng hái không khác gì Cố Nham.

Y Sinh bất ngờ vì bộ dáng của Cố Nham bây giờ khác hoàn toàn so với lúc sáng, anh hào hứng chạy khắp nơi trong cửa hàng đồ trẻ em, vừa cẩn thận chọn lựa những món đồ từ bình sữa, lắc tay, đến những bộ đồ, xe đẩy.

- Xem ra hai người họ còn hứng thú hơn mẹ con mình A Sinh nhỉ?

- Vâng ạ, thật may quá. Ban đầu con còn nghĩ là ba với anh ấy sẽ không thích cơ.

Bà nhìn ánh mắt y nhìn theo hai người họ, chợt hỏi:

- A Sinh này, đi với chúng ta con có cảm thấy áp lực không?

- Áp lực ạ?

Bất chợt y nhớ đến cảnh chiếc siêu xe được vây quanh bởi 4 chiếc xe vệ sĩ, cảnh các nhân viên đều tập trung ra xếp hàng trước cửa trung tâm thương mại để đón họ, đến cửa hàng nào cũng được hướng dẫn tận tình, còn thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người nữa. Nếu nói về áp lực thì...

- Chắc là... có một chút ạ... - Y cười cười.

Chợt bà thở dài:

- Ban đầu ta chỉ định đi âm thầm thôi, cũng không nghĩ đến là làm quá lên như thế này.

- Vậy... vậy ạ...?

- Con đừng hiểu lầm, không phải là ta muốn che giấu con đâu, chỉ là ta không thích có nhiều người nhìn. Nhưng mà A Nham một mực muốn như thế này. Con biết tại sao không?

- Um... không biết ạ.

- Con nghĩ thử xem, nếu như chỉ có 2 chúng ta đi 2 chúng ta biết, vậy lỡ có xảy ra chuyện gì thì sao? Khi phô trương như vậy, mọi người đều bị chúng ta thu hút, A Nham đây là muốn tất cả mọi người cùng biết là con đi với chúng ta, càng nhiều người theo dõi con càng an toàn.

- Không phải là mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi sao ạ?

- Chỉ ngoài mặt thôi, vẫn còn những "con ruồi" trốn chui trốn lủi, chúng ta là cách nào cũng không thể dụ ra hết được, nên chỉ còn cách như vậy để bảo vệ con an toàn.

- Con nghĩ... chắc là không cần thiết đâu. Bắt con thì có thể làm được gì cơ chứ?

Minh Yên bật cười, xoa đầu y:

- Sao không chứ? Được nhiều luôn ấy chứ! Con đừng coi thường bản thân mình như vậy. 

Y Sinh cúi đầu không nói: "Đó là do cha mẹ chưa biết con đã xảy ra chuyện gì thôi, đợi đến khi cha mẹ biết được, một ánh mắt chắc cũng không thèm bố thì cho mình nữa là."

- ...Con nghĩ rằng chúng ta không biết gì sao? Từ khi quyết định đến gặp con, ta đã bỏ qua hết những việc ấy rồi, nên con không cần phải lo lắng, giấu giếm chúng ta. Không được suy nghĩ bậy bạ nữa nghe chưa?

- Vâng ạ...

Trong lòng y bỗng ấm áp lạ thường, tình cảm gia đình ấm áp thế này... đã lâu rồi y mới được cảm nhận lại.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44