Như Cánh Hoa Rơi - Chương 139

Chương 139

- Bé Nho? Sao vậy? Mau mở ra xem đi chứ?

- Ơ... ừm...

Y Sinh mở hộp ra, nhưng mà cảm giác hào hứng lúc nãy đã không còn nữa rồi, Cố Nham làm sao đủ tinh ý để biết đó là đồ của nam hay nữ chứ? Chắc vẫn là lấy đại bộ nào đó thôi.

Sau khi lấy lên một bộ, nhìn thấy là kiểu dáng của nam, y liền thất thiểu đưa cho anh, sau đó lại lấy lên bộ còn lại:

"Ơ?"

Y ngạc nhiên nhìn bộ mình đang cầm, vẫn là một bộ đồ nam, nhưng mà...

Y quay sang nhìn bộ anh đang cầm, lại nhìn vào cái ở trong tay y. Bộ của y cầm thì lớn hơn, bờ vai được may rộng, nhìn thôi cũng có cảm giác rất cứng cáp. Còn bộ mà Cố Nham đang cầm thì vai xuôi hơn một chút, nhưng không phải kiểu mềm mại như của con gái, ngược lại còn có chút gì đó rất tinh tế, nhẹ nhàng, có thể thể hiện được khí chất của người con trai.

- Bé Nho em thích không?

- Thích! Em rất thích! Cảm ơn anh!

Cố Nham bất ngờ đỡ lấy y, vì đột nhiên nhào lên anh khiến cả 2 bị mất thăng bằng, ngã ngửa ngay sảnh của khu mua sắm. Sau khi ý thức được, cả 2 đều ngượng chín mặt vì những ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người xung quanh. Y dùng tay che mặt mình, còn Cố Nham lại dùng tay kéo y vào lòng, không để khuôn mặt y bị lộ ra ngoài, cười ngốc.

Tuy cả 2 đều không nói gì, nhưng ông bà Cố cảm nhận được rằng, cả 2 người họ bây giờ đang thực sự hạnh phúc. 

Cố Nham nói thầm vào tai y:

- Mặt bé Nho của anh đỏ lựng trông rất đáng yêu, gương mặt này chỉ có thể để cho anh nhìn thôi.

Sau đó thổi nhẹ vào sau tai y, làm y run bắn cả người.

Cố Nham đỡ y đứng dậy, tay y vẫn che mặt chưa dám bỏ xuống, anh làm ra vẻ đáng thương, vòi vĩnh:

- Thực ra ban nãy... anh thấy có một... bộ đầm rất hợp với em. Hôm nay em có thể mặc nó cho anh xem không?

- Anh nói cái--

Y Sinh muốn quay lại nói là "Mơ đi!" Nhưng mà nhìn gương mặt mong chờ của anh y lại không thể nói được.

- Bé Nho... hôm trước em cũng mặc cho Vân Nhã coi rồi mà... hay là cô ấy nói thì em mặc, còn anh nói thì em không thích...

Cố Nham thấy y không nhìn mình, cũng không nói gì, tai lại có hơi đỏ, liền biết là chỉ cần nói thêm một câu nữa thì y chắc chắn sẽ đồng ý, liền vòi vĩnh:

- Coi như là phần thưởng của anh đã đi cùng mẹ đến cái nơi chán ngắt này đi ~ Đi mà ~ 

"Em xem anh mới là người thích cái nơi 'chán ngắt' này nhất đấy."

- Aizzz! Được rồi! Đi! Em xem nó là cái nào!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Là cái này sao? 

- Đúng đúng đúng! - Cố Nham ra sức gật đầu. - Em thấy có đẹp không?

- Xem ra anh cũng có mắt chọn đầm quá nhỉ? - Y liếc anh.

"Không biết đã chọn đầm cho bao nhiêu người."

- S...sao vậy? - Đột nhiên anh cảm thấy có chuyện chẳng lành.

- Không sao cả, anh ra ngoài với cha mẹ đi, em chuẩn bị xong sẽ ra.

- Được nha, anh có nhờ nhân viên ở đây rồi, họ sẽ giúp em.

Rồi anh quay ra nói nhỏ với nhân viên:

- Đừng trang điểm quá cho em ấy, em ấy đã rất đẹp rồi, chỉ cần điểm thêm chút thôi rõ chưa?

- Rõ rồi Cố tổng!

Mọi người đều rất phấn khích trả lời, đây là lần đầu tiên thấy một tổng tài lại yêu chiều, cưng sủng anh người yêu nhỏ như vậy.

- Phải rồi A Nham. - Y từ trong phòng thay đồ gọi anh lại - Anh khoan hãng nói với cha mẹ, em muốn xem thử... thái độ ngạc nhiên của họ.

- Được rồi, anh biết rồi mà. - Anh hôn lên trán y.

Sau khi Cố Nham đi xa, nhân viên lúc này mới chợt náo lên, phấn khích trò chuyện với y, y bị họ dồn ép với những câu hỏi tràn ngập trái tim màu hồng.

==================

- Sao lại lâu như thế? Cũng đã nửa tiếng rồi, bé Nho còn chưa xong sao? Chắc con phải đi tìm em ấy một chút. - Cố Nham bắt đầu sốt ruột.

- Không phải con nói A Sinh sẽ cho chúng ta một bất ngờ sao? Thằng bé chuẩn bị kĩ cũng chẳng có gì kì lạ cả, chỉ mới nửa tiếng thôi mà. Bây giờ con đi tìm không sợ sẽ phá mất bất ngờ của thằng bé sao?

- Mẹ nói đúng...

Bỗng tiếng chuông điện thoại trong túi áo Cố Nham vang lên, trên màn hình hiển thị "Bé Nho".

- Bé Nho? Em sắp xong chưa vậy? Hay là em không khỏe?

[Xin chào, Cố tổng.]

- Ngươi là ai? Bé Nho đâu rồi? 

Anh ta vừa nghe thấy giọng bên kia đã cảm thấy sợ hãi, điều đầu tiên anh nghĩ đến đó là Y Sinh đã bị khống chế rồi, người làm điều đó chắc chắn là "con cá lọt lưới" mà anh đã mất dấu. Cố Nham luống cuống, ngay cả giọng nói cũng đã trở nên run rẩy. 

Anh đã hứa là sẽ bảo vệ y, vậy mà bọn chúng đã dẫn y đi, ở ngay trước mắt của anh, mà anh lại không hề hay biết.

Ông Cố bà Cố ngay lập tức gọi các vệ sĩ đi cùng, nhưng lại không thấy một ai, lúc này họ cũng đã hoảng lên.

[Ta là ai chắc không quan trọng bằng việc bảo bối của ngươi có an toàn không nhỉ?]

- Ngươi đã làm gì em ấy? Tên khốn kiếp nhà ngươi!

[Cho ngươi nghe giọng một chút này, bọn ta chuẩn bị hành sự rồi.]

Sau đó anh liền nghe tiếng kêu thất thanh của Y Sinh:

[Các người tránh xa tôi ra! Đừng có lại gần tôi!]

Tiếp theo nghe tiếng quần áo bị xé rách, y lại chuyển thành năn nỉ:

[Làm ơn... làm ơn mà... làm ơn thả tôi ra... ai đó... làm ơn cứu tôi với...]

- Ngươi muốn gì cũng được, làm ơn thả em ấy ra... 

Cố Nham bây giờ chỉ lo lắng cho sự an toàn và sức khỏe của y, đầu óc anh trống rỗng không thể suy nghĩ được gì nữa. Y Sinh chỉ vừa mới hồi phục được một chút, nếu bây giờ y bị bọn chúng động chạm, làm sao mà y chịu được chứ?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44