Như Cánh Hoa Rơi - Chương 141

Chương 141

Sau khi y đã xác nhận rằng Dương Ngọc đã an toàn, bác sĩ cũng đã nói là cậu ấy chỉ bị hôn mê sâu vì phần đầu bị tổn thương, chân phải bị gãy đã được băng bó, thì y mới kể cho mọi người nghe sự việc lúc đó. Khi kể, tuy rằng y đã ngồi trong lòng Cố Nham, nhưng vẫn không thể ngừng được cơn run rẩy và bàng hoàng. Y kể:

Lúc y đang loay hoay với chiếc váy trong phòng thử đồ, muốn gọi nhân viên đến nhờ giúp đỡ, lúc đó thì y chỉ thấy 1 nhân viên nằm bất tỉnh trên sàn, còn có 1 nữ nhân viên ra lệnh cho 2 người đàn ông bịt khẩu trang, đội nón đánh ngất y.

Khi tỉnh lại, y thấy bản thân đang bị trói ở nơi xa lạ, những người đó thì thầm với nhau rằng:

- Không gọi thẳng cho hắn luôn à?

- Bị ngu à? Bây giờ gọi rồi cho hắn đến tóm gọn nguyên cả đám hay gì? Bây giờ chúng ta dùng điện thoại của nó quay quá trình trước. - Một tên trong số chúng chỉ vào y. - Sau khi chơi nó xong, chúng ta cài 15 phút nữa mới gửi cho hắn, lúc đó cả bọn đã cao chạy xa bay, thách hắn tìm được.

- Đúng vậy, hôm qua chúng ta đã phun sơn toàn bộ camera ở đây, cho dù hắn có trích camera đi nữa cũng không thể tìm thấy.

Sau đó thì mọi việc xảy ra như những gì trong video đã quay được. Rồi Dương Ngọc một mình chạy đến, nện cho tên quay phim một thanh sắt lớn. Tình hình xung quanh trở nên hỗn loạn, mất kiểm soát, Dương Ngọc lấy 1 đấu 5, bị trúng một dao.

Khi Dương Ngọc đang cởi trói cho y, thì một tên trong chúng tỉnh dậy, vung cao thanh sắt lớn. Dương Ngọc vốn dĩ có thể tránh được, nhưng lại bảo vệ y, nên mới bị đánh trúng, y quá sợ hãi nên không dám nhìn cảnh tượng sau đó. Khi y thấy xung quanh yên tĩnh, chỉ còn nghe giọng của Dương Ngọc đang nói chuyện mới dám mở mắt ra.

- Lúc đó em thấy cả người Ngọc Ngọc đều là máu, điện thoại của em lại hư, không thể gọi được xe cấp cứu, em đã rất hoảng...

- Không sao rồi, bây giờ mọi việc đều đã ổn rồi, Dương Ngọc cũng không sao rồi. 

Cố Nham ôm chặt y, an ủi.

"Mình đã tra qua camera, trong khoảng thời gian đó chỉ nhìn thấy một lao công đẩy một xe rác đầy ra cửa sau, có lẽ là em ấy đã bị chúng dùng cách đó chuyển ra ngoài. Những bảo vệ theo cùng nói rằng Dương Ngọc lúc đó đi mua nước cho mọi người, nhưng mãi cũng không thấy quay lại, có lẽ là lúc đó đã phát giác ra điều gì nên mới vội vã đuổi theo, không kịp liên lạc."

Anh ôm chặt cơ thể đang run rẩy, cứ thế ôm y, vỗ lưng trấn an y, miệng thì liên tục xin lỗi.

"Chỉ vỏn vẹn có nửa tiếng mà em ấy đã phải trải qua những chuyện đáng sợ như vậy, run đến mức như thế này, đều là lỗi của mình."

Bỗng nhiên, anh chợt nghĩ đến lần y bị cưỡng bức ở căn nhà gỗ ven biển kia. 

"Lúc đó em phải sợ hãi như thế nào, đau đớn, mệt mỏi như thế nào chứ? Cả một ngày trời... chờ đợi người đến cứu... Vậy mà mình và tiểu Minh còn hành động như thế, nhốt em trong cốp xe, làm như thể mọi việc đều là tội lỗi của em, trách mắng, sỉ nhục, cường bạo em... còn... dỡ đi căn phòng mà Minh Tuyệt đã trang trí... chỗ ẩn náu duy nhất em cảm thấy an toàn trong căn biệt thự như địa ngục đó...

Bây giờ nghĩ lại, trong biệt thự đó cũng không thiếu phòng, lí do mà Minh Tuyệt phải cất công làm lại căn phòng đó có lẽ là... em sợ... sợ sẽ lại bị đánh nếu mình phát hiện em ấy ở trong những căn phòng khác...

Lúc phát hiện bản thân mang thai... em đã bàng hoàng, hoảng sợ đến mức nào chứ? Vậy mà em vẫn chấp nhận sinh chúng ra... Em đã không bỏ chúng..."

Nghĩ đến đây, Cố Nham hoàn toàn không dám nghĩ nữa, hai mắt anh đã đỏ au, sợ sẽ mất khống chế mà khóc trước mặt y.

Anh lúc này biết được bản thân khốn nạn đến mức nào, biết rằng y phải vị tha như thế nào mới có thể dần dần chấp nhận anh. 

Cho dù anh giống như Cố phu nhân nói, cũng mong muốn có một đứa con thuộc về mình, thì anh cũng biết rằng, anh sẽ không ép buộc y, cũng không nhắc đến nữa...

Anh sẽ đợi...

===============================

Dương Ngọc hôn mê đến gần 1 tháng mới tỉnh lại, Y Sinh vừa nghe tin đó liền chạy như bay đến bệnh viện, không kịp thay quần áo.

- Ngọc Ngọc! Cậu tỉnh rồi! Mình đã rất sợ... rất sợ... - Y nghẹn ngào.

- Sao cậu lại mít ướt như thế, mình chỉ là ngủ hơi lâu chút thôi mà.

Y Sinh không nói lời nào, chỉ ôm cậu mà khóc, Dương Ngọc chỉ đành vỗ lưng an ủi y.

Tuy cậu không tỉnh lại, nhưng cậu biết. Những ngày này, y cứ mỗi ngày lại đến thăm cậu, hôm nay cũng là y vừa mới về, thì cậu mới có thể mở mắt.

Ngoài y ra, cậu cũng biết việc "ai đó" đã âm thầm đến thăm mỗi ngày sau khi tan ca, nỉ non với cậu đủ điều.

"Mình mà không tỉnh lại chắc hắn sẽ khóc mất." - Dương Ngọc nở một nụ cười nhẹ nhàng, hạnh phúc.

--------------------------------- HẾT ---------------------------------

Bộ truyện "Như cánh hoa rơi" cuối cùng cũng đã đi đến phần kết thúc rồi. Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ cho au có đủ kiên trì để theo hết bộ truyện này, nhất là những bạn đã theo au từ những chương đầu tiên của truyện 🧡🧡🧡

Có lẽ vẫn sẽ còn những chương ngoại truyện của bộ này, nếu như au có cảm hứng và đủ siêng kakaka 

Nếu như các tình iu thích cách hành văn của au thì hay tiếp tục theo dõi những bộ tiếp theo của au nhé 🧡🧡🧡

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44