Như Cánh Hoa Rơi - Chương 60
Chương 60
Đang ăn ngon miệng, đột nhiên điện thoại cả 2 người bật sáng, bên trên là cái tên làm cả 2 nghẹn nuốt không trôi. Mặt mày tái mét lại, 2 người nhìn nhau, cuối cùng Vân Nhã bắt cả 2 điện thoại, nhưng để loa ngoài.
《Vân Nhã/Mặc Xuyên! Cô/Anh đưa cậu ấy đi đâu rồi? Sao tôi gọi mãi mà không trả lời? Cô cậu/Hai người muốn đi châu Phi/vào rừng trăng mật lần 2 đúng không?》
Y Sinh nghe vậy hốt hoảng, sợ hãi nhìn cô và 2 cái điện thoại. Nhưng cô không chịu yếu thế, vặn ngược lại:
- Mấy người hét cái gì hả? Tôi muốn đưa cậu ấy đi đâu thì kệ tôi, huống hồ cậu ấy cũng đâu có muốn ở lại cái lồng đó. Mà tôi nói cho 2 người biết, đừng có mà quát tôi, Y Sinh đang ở bên cạnh tôi này, cậu ấy nghe hết rồi, ngon quát nữa đi!
Có con át chủ bài trong tay, cô còn sợ gì 2 tên đầu đá nhiều tiền này chứ, cô cực kì thích thú. Nhưng Y Sinh ở bên cạnh không được như cô, y thấp thỏm, lo lắng: "Sao chị ấy lại nói vậy? Lỡ họ làm thật thì sao? Mình đâu có được giá trị lớn đến mức đó chứ?"
Cố ép mình phải bình tĩnh, đầu dây bên kia nói tiếp:
《Vậy bây giờ cả 3 đang ở đâu?》
- Tự tìm đi chứ, vậy mới thú vị.
《Cho tôi nói chuyện với Y Sinh một lát.》
Nhìn y khẩn trương lắc đầu, xua tay, cô đáp lại không chút ngại ngần:
- Cậu ấy nói không gặp! Mấy người gọi điện phá hỏng cả một bữa tối ngon lành, cậu ấy bực bội.
- Sao... sao có thể vậy được chứ?
Y vội vàng phủ định, bọn họ nổi giận lên như thế nào, hơn 2 tháng qua y là người biết rõ nhất, y không muốn lại bị lôi về đó nữa. Y Sinh không biết được bản thân mình trong lòng 2 người họ có trọng lượng như thế nào, lại thấy Vân Nhã cứ lấy y ra làm vật chắn, nói bực bội là y bực bội với cô. Còn nói bảo vệ y, sao bây giờ cứ đẩy y ra trước đầu sóng ngọn gió như vậy? Vân Nhã đương nhiên không biết điều y lo lắng, cô chỉ biết bây giờ họ có thể mua cả vạn cái nhà để tỏ tình với y, có y ở đây, cô nắm chắc phần thắng.
- Em lo lắng gì chứ? Muốn gì thì cứ nói ra thôi, có chị đây còn ai dám làm gì em nữa chứ?
Quay sang điện thoại vẫn còn đang kết nối, cô nói tiếp:
- Hai người làm cậu ấy sợ rồi, bây giờ ăn cũng---
- Không... không phải... ăn xong... đợi ăn xong tôi sẽ gọi cho 2 người...
《Được thôi.》
Thoải mái đáp ứng, giọng điệu không nặng không nhẹ, còn có chút âu yếm mà y không nghe ra.
Cả 3 người tiếp tục bữa tối, nhưng không khí không còn vui vẻ nữa. Khuôn mặt y cứ mang vẻ buồn rầu, muốn nói gì đó lại thôi.
- Em không muốn thì không cần gọi đâu.
- A... Không... Em không sao...
Bữa cơm lại chìm vào im lặng...
Sau bữa cơm, Vân Nhã là người dọn dẹp, mặc dù Y Sinh nói cứ để y làm, nhưng cô cứ khăng khăng muốn làm, không cãi lại, Y Sinh mới ra ngoài sân cùng Mặc Xuyên ngồi nói chuyện, vừa nói vừa trông chừng xem cô có cần giúp đỡ gì hay không. Mặc Xuyên đưa cho y một cái hộp tinh xảo, bảo y mở ra. Bên trong đó là điện thoại và laptop mới nhất hiện nay, cùng một tấm thẻ màu đen.
- A... này... Anh đưa tôi làm gì? Không lẽ...
- Phải đó, hai người đó bảo tôi đưa cho cậu, bên trong điện thoại có số của họ, cậu có thể gọi.
"Sao hai người đó lại cho mình thứ đắt đỏ này? Là quà xin lỗi chăng? Hay họ thật sự coi mình là một thằng điếm để trả công hay sao?"
Mặc Xuyên nhìn vành mắt y bắt đầu đỏ lên nên khuyên nhủ y:
- Cậu cũng đừng quá xúc động, cẩn thận động thai khí. Có thắc mắc gì thì gọi hỏi đi, đừng giữ trong lòng.
- Nhưng mà... em là đang trốn họ mà...
- Nghĩ vậy là không đúng, họ chỉ là chưa muốn tìm thôi, chứ nếu muốn thì một lát là ra, cậu không trốn được lâu đâu.
- Vậy là... em đang làm việc vô ích ư?
- Không, rời đi cũng tốt, nơi đó đã ám ảnh cậu quá nhiều, cậu cứ sống trong nỗi ám ảnh đó thì không thể nào tốt lên được. Họ cũng hiểu điều đó nên đến bây giờ vẫn chưa đi tìm.
- Nếu... nếu họ tìm thấy... có phải là sẽ lại... như lúc trước không?
- Không thể nào, bây giờ đã khác rồi, cậu chỉ cần biết là bây giờ nếu như cậu giận, họ có thể mua cả một hòn đảo chỉ để xin lỗi. Có lẽ cậu sẽ không tin tôi, nhưng sự thật là như vậy.
- Hai người đó... là đang áy náy sao...?
- Tôi cũng không biết, họ nói là 2 tháng sau sẽ trực tiếp nói rõ với cậu.
- Vậy à... Cảm ơn anh nhiều... - Y Sinh cười nhẹ.
Mặc Xuyên dùng tay nhẹ nhàng vỗ đầu y, muốn trấn an sự lo lắng đang tồn đọng trong lòng y. Vân Nhã thấy vậy thì bức bối trong lòng, cảm giác như tình yêu bị chia sẻ vậy, nhưng mà không lẽ cô lại không cho họ nói chuyện, không lẽ cô để y giữ mọi điều trong lòng chỉ vì không muốn vợ chồng cô xích mích? Người mang thai rất nhạy cảm, nên để họ nói hết tâm sự ra mới tốt.
Dọn dẹp xong, Vân Nhã lén lút đi ra, hù một cái rõ to khiến họ giật mình. Khoác vai y, cô nháy mắt:
- Chuẩn bị chưa? Ngày mai chị sẽ lấy tiền nhà đấy.
- ...Em cũng chỉ có nhiêu đó thôi... Nếu không đủ thì em trả dần vậy...
- Không sao, chắc chắn đủ. - Cô nở nụ cười tươi roi rói, cười híp cả mắt.
Nhận xét
Đăng nhận xét
Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰