Như Cánh Hoa Rơi - Chương 74
Chương 74
- Được rồi, quay lại vấn đề nào. Cậu cảm thấy bây giờ em ấy như thế nào?
- Rất hiền lành, còn có hơi nhút nhát nữa. Em ấy cứ vẻ mặt mất mát nhưng lại ngại ngùng không chịu nói ra.
- Em ấy hiền lành, đúng! Nhưng 2 tháng qua tôi không hề cảm thấy em ấy nhút nhát. Sau 2 tuần làm quen, em ấy đã cho tôi thấy một số mặt khác khiến tôi rất ngạc nhiên. Em ấy luôn lên tiếng mỗi khi không vừa ý. Có lần còn bất mãn với tôi và Nhã Nhã chỉ vì mải mê xem tivi không chịu vào ăn cơm. Cậu còn chưa thấy cảnh em ấy trả giá mới mấy người bán cá đâu. Dễ thương lắm đấy!
- Thật chứ? - Cố Nham ngạc nhiên.
- Vậy nên bước đầu tiên để cậu lại gần em ấy chính là làm em ấy nói ra, cằn nhằn bất mãn với cậu khi em ấy bực bội.
- Nghe có vẻ đơn giản.
- Nhưng lỡ làm em ấy ghét cậu thì lại khác.- Mặc Xuyên cười, lẩm bẩm trong miệng.
Khoảng 1 giờ sau, điện thoại reo, là từ Đường Gia Vũ.
- Mặc Xuyên! Y Sinh đột nhiên bị khó chịu, nôn mửa, mặt mày tái mét. Cậu đến đón em ấy đi.
- Sao lại thế? Đợi tôi một lát!
Mặc Xuyên cuống quýt cả lên, Cố Nham leo lên xe lúc nào cũng không hay, mặc dù âm thanh lúc anh ngã rất rõ ràng.
Bởi vì nhảy vội lên không mang theo xe lăn, Cố Nham chỉ có thể ngồi trên xe ngóng xuống.
Mặc Xuyên bình ổn nhịp thở cho y, tiến hành một vài thao tác trị liệu để y thấy thoải mái, rồi đưa y lên xe về nhà. Lúc này họ mới bất ngờ khi thấy Cố Nham ngồi trên xe.
- Y Sinh à, em chịu khó nằm ở băng ghế sau đi cho thoải mái, cậu ấy cũng sẽ không làm gì em đâu, có anh đây mà.
Y Sinh ngập ngừng ngồi nép vào cạnh cửa, cố gắng nhích mình ra xa khỏi Cố Nham, Cố Nham thấy vậy liền nhích vào. Mỗi lần anh ta nhích vào tim y lại đập nhanh hơn 1 nhịp. Đến khi ép sát rồi, Cố Nham vòng tay ôm lấy y, rất dịu dàng.
Y Sinh ban đầu còn bài xích, nhưng về sau, y thấy mình dần thoải mái hơn, không còn cảm thấy buồn nôn nữa. Cố Nham thấy y không vùng vẫy nữa liền thấy vui vẻ trong lòng, cọ cọ vào mái tóc mềm của y.
Về đến nhà, Cố Nham không được vào phòng y, nơi y đang nghỉ ngơi.
- Anh Mặc Xuyên...
- Sao thế?
- Mới nãy lúc Cố Nham ôm em, em dần cảm thấy cơ thể thoải mái hơn, không còn buồn nôn khó chịu nữa là vì sao vậy ạ?
- Chuyện này... anh cũng không hiết phải nói thế nào. Chắc em cũng đoán được mà phải không? Em đã có thai được gần 3 tháng rồi, nhưng vẫn thường nôn mửa khó chịu. Anh nghĩ có thể con em đã có linh tính rồi, nó muốn ba mẹ nó ở bên nhau nên mới vậy. Hoặc là có một cách nói khác, thai phụ luôn cảm thấy an tâm khi ở cạnh người chồng của mình đúng không? Em cũng ở trong tình trạng đó đấy.
Mặc Xuyên nhẹ nhàng, kiên nhẫn giải thích cho y hiểu, tay ở trên phần bụng y xoa nhẹ.
- Vậy có nghĩa là em sẽ khỏe hơn nếu ở bên cạnh anh ấy ư?
Y Sinh bỗng nhiên sợ hãi, trước giờ y cứ lại gần anh là bị ăn đau, làm sao y dám chủ động lại gần anh ta chứ? Y không muốn lại bị đau nữa a, nhưng cũng không thể để cơn khó chịu này bòn rút sức khỏe y được...
- Em sợ ư?
- ... Vâng... em không thể nào quên được những việc đó...
- Em không nên cố gắng quên đi, không thể nào đâu, nó đã in quá sâu rồi. Bây giờ em hãy thử dùng cách khác xem, như là dùng kí ức đẹp đẽ của bây giờ đè lên nó.
Dừng một lúc, anh nói tiếp:
- Nhưng Y Sinh à, đừng có nhẹ dạ tha thứ có biết chưa? Phải cho họ nếm thử cảm giác yêu mà không được yêu lại đi. - Mặc Xuyên cười, đôi mắt híp lại.
- Em không làm được đâu...
"Bởi vì họ vốn không hề yêu em"...
Không khí rơi vào im lặng.
- ...Em nằm một chút rồi ra ăn cơm nhé?
- Vâng...
Tối đến, Mặc Xuyên hỏi y:
- Em có muốn bỏ đi thuốc uống này không?
Đây là thuốc mà Mặc Xuyên đã kê theo ý của y, là thuốc rất nhẹ để y dễ chịu một chút lại không hề ảnh hưởng đến thai nhi. Tuy nhiên không có thuốc nào là không có hại hoàn toàn...
- Nếu có thể... em không muốn uống thuốc đâu.
Tay y bất giác đưa lên bụng xoa xoa, y lo cho hai đứa con của y lắm, y đã khiếm khuyết như vậy rồi, không biết có gây ra ảnh hưởng gì không, y không muốn lại dùng thuốc làm tăng khả năng dị tật của con y.
- Vậy thì em hãy thử ngủ chung với Cố Nham mấy hôm xem sao nhé? Rồi anh sẽ dựa vào kết quả đó để quyết định được không?
Nhận xét
Đăng nhận xét
Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰