Như Cánh Hoa Rơi - Chương 81

Chương 81

Y Sinh khó chịu nôn ọe đến chảy nước mắt, Cố Nham vẫn kiên nhẫn ở đằng sau vỗ lưng cho y.

Y mệt quá, đã lâu rồi y không khó chịu như vậy...

Y Sinh dựa vào bờ tường bên cạnh nhà vệ sinh, ôm lấy ngực mình.

- Bảo bối, em thấy sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?

Y Sinh bất giác run rẩy, Trần Minh bây giờ đã trở lại như hồi trước, không muốn y nằm ở trên giường, vậy còn Cố Nham thì sao? Sẽ trở thành người lúc trước không khi nào để lời của y vào tai ư?

- Y Sinh này...

Tay Cố Nham vươn ra chạm vào vai y, anh thấy rõ thân hình y đang run mạnh, vậy mà y lại không né tránh. Cố Nham thu tay lại, nỗ lực bao lâu nay, tất cả đều quay về con số không rồi.

- Bảo bối, em có muốn anh vuốt lưng cho không? Sẽ đỡ hơn đấy. Ngồi lên đây nào. - Anh ta vỗ đùi.

Anh ta đây là... đang trưng cầu ý kiến của y? Tuy vậy chứ... y có thể nói "Không" sao?

Y Sinh thật cẩn thận ngồi lên đùi Cố Nham, tránh động đến vết thương, nếu không anh ta sẽ không nương tay mà ném y xuống sàn như lúc trước...

Cố Nham nhẹ nhàng ôm y, cho y tựa vào vai anh ta rồi vuốt lưng cho y, hai tay y vẫn run rẩy nắm chặt lại đặt ở trước ngực. Anh biết, y thường hay làm vậy mỗi khi sợ hãi, hay cảm thấy thiếu an toàn. Chỉ là lúc trước tay y vẫn luôn bị trói ngược về phía sau, hoặc bị treo lên nên anh không để ý.

Bàn tay vuốt lưng y bỗng dừng lại, đặt ở sau gáy y, Cố Nham nâng khuôn mặt y lên, môi y bỗng chốc bị bao phủ, anh ta hôn rất nhẹ nhàng, lần này y không bị ngạt thở, cũng không bị lấy hết hơi như lần trước, nụ hôn này thật dịu dàng... Y Sinh nhắm mắt lại...

Đột nhiên y chợt nhớ ra, mới nãy y nôn vẫn chưa súc miệng, miệng y bây giờ chắc chắn rất kinh khủng. Y nhớ lại lúc trước y chỉ mới chạm nhẹ vào môi của Trần Minh, cậu ta đã thẳng tay tát y 3 cái, bây giờ y lại mới vừa nôn...

Tuy có suy nghĩ như vậy nhưng Y Sinh cũng không dám tránh né Cố Nham. Những lúc trước y chỉ xin anh ta dừng lại, vậy mà càng bị bức ép nhiều hơn, có lần y có ý gỡ tay anh ta ra, anh ta thẳng tay ném y xuống sàn rồi xối vòi hoa sen lên mặt y, lại còn đâm ống nước vào bên trong y...

Nhớ đến đó, tâm y co rút lại, chỉ dám ngồi yên không ý kiến. Đằng nào cũng bị phạt, có lẽ y nên chuẩn bị tinh thần thì hơn.

Nhưng trái với tưởng tượng của y, Cố Nham sau khi hôn xong liền dùng tay xoa đầu y, đặt thêm một nụ hôn lên trán.

- Chắc... chắc là anh khó chịu lắm... để tôi lấy nước cho anh súc miệng...

Y Sinh hạ tầm mắt, nói xong liền muốn đứng dậy, làm Cố Nham hoang mang, ý của y là anh sẽ cảm thấy khó chịu khi hôn y ư? Lại còn súc miệng nữa?

- Khoan đã, anh không có khó chịu, em đồng ý cho anh hôn anh vui mừng không hết, sao lại phải súc miệng chứ?

Cố Nham vội vàng lên tiếng thanh minh.

- Nhưng... nhưng mà tôi vừa mới nôn...

Ra là chuyện này, Cố Nham thở phào nhẹ nhõm, cánh tay lại ôm y chặt hơn.

- Mới nôn thì có sao đâu, anh không để ý làm gì, em chắc hẳn còn khó chịu hơn anh nhiều. Chúng ta cùng súc miệng thôi. - Cố Nham cười dịu dàng.

Súc miệng xong, cả hai còn dây dưa thêm một nụ hôn nữa. Trần Minh đứng ở xa nhìn họ, cậu ganh tỵ, nhưng cũng là vì cậu nên y mới như thế. Cũng may y bây giờ không còn hoảng loạn như hồi sáng nữa, cậu cũng có thể nhẹ nhõm rồi.

Trần Minh cảm thấy, hình như y rất bài xích cậu, có lẽ bây giờ cậu không nên đến gần y.

Quay ra cửa, y thấy một bộ đồ được xếp gọn gàng, trên đó có giấy nhắn ghi là: "Mau tắm đi bảo bối, sắp trễ giờ rồi"

Cậu ta vậy mà lại chọn màu thiên thanh, y hoảng loạn không biết ý cậu ta là gì, lật mặt giấy sau thì thấy thêm một dòng chữ rất dài: "Anh rất xin lỗi vì đã khiến màu em thích nhất trở thành ác mộng của em, sau này anh sẽ không hành động như vậy nữa. Em mặc màu này rất hợp, đừng vì sợ anh mà thay đổi bản thân, anh sẽ không thể tha thứ cho chính mình"

Cố Nham cũng đọc được, kéo y vào lòng mình, ôm y thật chặt:

- Bọn anh xin lỗi em rất nhiều, tiểu Minh nói đúng, bọn anh đã quá đáng với em, xin em, cho bọn anh cơ hội sửa chữa lỗi lầm.

Y Sinh yên lặng, y đã từng tin họ, nhưng cũng đã thất vọng nhiều rồi, bây giờ y không muốn cảm nhận cái cảm giác đó một lần nào nữa.

Cẩn thận thăm dò sắc mặt của Y Sinh, Cố Nham lại một lần nữa hôn y, cưng chiều:

- Đi tắm thôi bảo bối, sắp trễ giờ rồi.

Mặc Xuyên và Vân Nhã mới dậy đã thấy cảnh này, lầm bầm:

- Cưa cẩm nhau thấy ghét!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44