Thuần Khanh, Là Em Đây - Chương 23

Chương 23

- Là ở đây sao?

- Đúng vậy, lần trước anh cũng đã gặp họ rồi, là 4 người đi chung với em ở trận quyết đấu.

Gia An bấm chuông, không thấy ai trả lời, cô liền trực tiếp đẩy cửa vào.

Thuần Khanh nhìn vào trong, anh hết hồn vì khung cảnh quá kinh khủng: 4 người nằm dưới sàn như 4 cái thây, còn giấy tờ tài liệu thì bừa bộn đầy phòng.

Gia An đi đến chỗ Từ Vũ Ninh, lay cô dậy:

- Ninh tỷ, Ninh tỷ, em đến rồi nè.

Cô chớp chớp mắt, ngồi bật dậy:

- An An em đến rồi? Đã chiều rồi sao?

- Đúng vậy a.

Vũ Ninh nhanh chóng gọi mọi người dậy, cười cười:

- Xin lỗi em sáng nay bọn chị mới ngủ, tính ngủ đến trưa thôi rồi dậy dọn dẹp, không ngờ lại lố giờ hahaha. Em cứ ngồi đâu đó đợi bọn chị một xíu nhé!

Cả 4 người nhanh chóng chạy biến.

- Thật là! Có chỗ nào ngồi đâu chứ?

- ...Này... có thật là họ có thể chăm không? Có vẻ như họ không có thời gian...

- Không phải, một lát nữa họ sẽ dẫn chúng ta đến một quán cà phê tên là Miu, đó là một quán cà phê mèo, ở đó họ cũng nhận chăm sóc những chú mèo hoang, nó ở gần đây thôi.

Gia An dọn được một góc ghế sofa, gọi anh:

- Thuần Khanh à anh ngồi đây nè, em lấy ít trà cho anh nhé?

Thuần Khanh ngồi xuống, ngó nghiêng một hồi rồi hỏi:

- Hay là chúng ta dọn giúp họ một chút?

- Không cần đâu anh, nhìn thì lộn xộn vậy thôi chứ đã được phân loại hết rồi đấy. Chúng ta mà đụng vào thì họ lại phải đi tìm càng mệt hơn thôi.

Thuần Khanh cầm lên một ít tài liệu xem, ngạc nhiên: "Đây... đúng là người của 'Kan' sao? Tài liệu này... là về hợp tác giữa 'Kan' và Đông Nữ tộc."

Sau khi xử lí xong việc của mấy chú mèo thì trời cũng đã tối, Kỳ tỷ liền mở lời mời:

- Bây giờ cũng đến giờ cơm rồi, hay là hai người ở lại ăn cơm với chúng tôi?

Gia An suy nghĩ, hỏi Thuần Khanh:

- Thuần Khanh anh cảm thấy sao? Có thể không?

- Tôi không ở lại đâu. Còn cô? Cô có về không?

"Ý ý! Không phải là 'Cô thì sao?' mà là 'Cô có về không?' ư?"

- Về chứ về chứ, em về với anh!

Khi chuẩn bị về thì Kỳ tỷ kéo cô lại hỏi nhỏ:

- Cậu ấy vẫn chưa chấp nhận em sao?

- Chỉ mới mấy ngày thôi mà Kỳ tỷ, Thuần Khanh nay đã chịu nói chuyện với em rồi.

- Vậy cố lên nhé.

Sau khi họ rời xa, cả 4 người nhìn nhau thở dài:

- Tội nghiệp An An của chúng ta quá.

Trên đường về, Gia An cảm thấy Thuần Khanh có tâm sự, tuy không biết là Thuần Khanh có trả lời hay không, nhưng cô vẫn tò mò hỏi:

- Thuần Khanh, anh không vui sao?

- ...

"A đúng là không trả lời mà." – Gia An quay đầu.

Đột nhiên Thuần Khanh cất tiếng nói:

- 'Kan' ấy... có nhận nam tử làm cấp cao như vậy sao?

"Ra là Thuần Khanh vướng mắc vì A Ly. Đúng rồi nhỉ, Thuần Khanh đã thắng A Ly mà, nhìn người thua mình trong trận đấu trong tộc ở bên ngoài lại ở một cấp bậc cao hơn mình, chắc chắn là rất khó chịu. Ở trong tộc lâu quá khiến anh ấy nghĩ nam tử chỉ có thể làm những việc cấp thấp, giáo viên có thể coi là nghề cao cấp nhất rồi. Có lẽ vì thế mà anh ấy chọn làm giáo viên chăng?"

- Ở ngoài này thì nam nữ bình đẳng cả Thuần Khanh à, chỉ cần có năng lực, thì nam hay nữ đều có thể đảm nhận vị trí cấp cao.

- Vậy phải làm sao mới có thể làm đến vị trí ngang bằng Hạ Ly?

"Ố? Thì ra Thuần Khanh cũng rất tham vọng nha."

- Sẽ có một cuộc phỏng vấn để chọn lựa kỹ càng. Nhưng mà...

- Nhưng mà?

- Nếu anh làm ở đấy thì liệu anh có đủ thời gian làm giáo viên nữa không?

- Chỉ cần sắp xếp tốt thì có thể.

- Vậy thì để em nhờ họ hẹn lịch phỏng vấn cho anh nhé? Anh rảnh ngày nào?

- Mà khoan đã, việc này quan trọng, cần phải xin ý kiến của nhạc mẫu đại nhân và thê quân.

- À... vậy sao...

"Nói chuyện hòa hợp như vậy, nhưng mà Thuần Khanh vẫn là chưa chấp nhận mình... Mình đều đã dự đoán được rồi nhưng sao vẫn thấy thất vọng như vậy?"

Gia An dừng cước bộ, cất tiếng hỏi:

- Thuần Khanh, liệu anh có thể... đừng xem em như người lạ được không?

- ...

- Ít nhất thì... anh có thể gọi em bằng tên không?

- ... Có thể.

- Thật... thật chứ? – Gia An không dám tin.

- Ừm. – Thuần Khanh gật đầu.

Gia An mừng rỡ, nhảy chân sáo bên cạnh Thuần Khanh, cô không dám tin là hôm nay Thuần Khanh lại đồng ý với cô dễ dàng như thế. Đúng thật là cô phải cảm ơn mấy chú mèo đó mới được.

"Thật ra thì Gia An không đến nỗi nào, nếu như mình vẫn chưa nhận định thê quân, thì không thể nào cưỡng lại người này rồi. Chỉ là đáng tiếc..."

Trên đường về, Gia An còn nói rất nhiều rất nhiều, cũng không cần biết là Thuần Khanh có trả lời hay không, chỉ là cô cảm thấy anh ấy có nghe, nên cô rất thích nói.

- Tụi con về rồi!

- Thuần Khanh đã về rồi ạ.

- Hai đứa hôm nay rất hòa hợp nha. – Tô Lân mỉm cười.

- Đúng vậy a, Thuần Khanh đã đáp ứng sẽ gọi con bằng tên rồi!

- Chỉ mới vậy thôi mà đã vui đến mức này sao? Đúng là không có tiền đồ gì cả! – Bà gõ đầu Gia An.

- Con vào bếp đây ạ. – Thuần Khanh cởi áo khoác ngoài rồi bước vào bếp.

Tô Lân hỏi nhỏ:

- Vậy chứ trước giờ Thuần Khanh gọi con là gì?

- À thì... Thôi con đi tắm trước đây ạ.

Tắm xong, cô thấy Thuần Khanh vẫn đang bận bịu ở trong bếp, liền tiến lại gần, nhón chân bịt mắt anh, vui đùa:

- Đoán xem là ai nào.

"Hự! Thuần Khanh đúng là cao thật đấy."

- ...Gia An.

Gia An nghe tên mình phát ra từ miệng Thuần Khanh, không khống chế nổi mà tim đập rất nhanh, khuôn mặt cũng ửng đỏ.

Thuần Khanh thì cười khổ: "Trong nhà này thì nhạc mẫu đại nhân, nhạc phụ đại nhân sẽ không làm như vậy, càng đừng nói đến... thê quân."

- Thuần Khanh anh có gì cho em phụ không?

- ... Vậy nhờ cô dọn bát đĩa ra bàn được chứ?

- Được nha, cứ giao cho em.

Bên này, 3 người nhà Tô gia đang lén lút theo dõi, Tô Lân vui mừng:

- Xem ra An An nay đã hoạt bát hơn rồi, chỉ mới gọi tên mà đã như vậy, sau này Thuần Khanh mà gọi là 'An An' hay 'thê quân' chắc xỉu ngay tại chỗ mất.

- Mẹ có cách nào để Thuần Khanh chịu nhận An An không? Chứ anh ấy cứ đứng trước mặt An An gọi con là thê quân, con cũng rất khó xử mà.

- ... Chuyện này phải do 2 đứa nó thôi, Thuần Khanh trông thì hiền lành, ngoan ngoãn, nhưng một khi đã nhận định chuyện gì thì rất cố chấp.

Đây là lần đầu tiên Gia An ăn đồ Thuần Khanh nấu, Gia Áo biết vậy nên đều ưu tiên gắp cho cô trước, còn luôn miệng hỏi:

- Em thấy sao? Có phải là rất ngon không?

- Ưm! Đúng là rất ngon.

"Không hổ danh là người đã đánh bại anh A Ly."

Thuần Khanh không nói chuyện, anh đợi Tô Lân buông đũa mới bắt đầu mở lời:

- Nhạc mẫu đại nhân, Thuần Khanh có điều muốn nói.

- Hm? Sao vậy Thuần Khanh?

- Thuần Khanh muốn thử phỏng vấn xin vào công ty 'Kan', muốn xin ý kiến của nhạc mẫu, nhạc phụ và thê quân.

- Ta không thấy có vấn đề gì cả, Thuần Khanh con nên trải nghiệm bên ngoài nhiều hơn, không nên để bị gò bó bởi 4 bức tường của nhà bếp. – Tô Lân nói.

- Ta cũng không có ý kiến. – Tiểu Hải lên tiếng.

- Thê quân? Còn em? Em cũng đồng ý cho anh thử chứ?

- Anh hỏi em làm gì? Em có phải thê quân của anh đâu? Anh phải hỏi An An chứ?

- Vậy ý của em thì sao? – Thuần Khanh cứng đầu hỏi lại lần nữa.

- Anh quyết là được. – Gia Áo thở dài, rồi quay sang Gia An. – Em ăn nữa đi chứ, ăn gì mà ít thế?

Tô Lân nghĩ thầm: "Thằng bé lơ luôn An An sao? Phải tìm cơ hội nói chuyện với An An thôi. Mà nói đến 'Kan', không biết An An có liên quan gì đến họ không? Dạo này cánh nhà báo cứ bu hết ở cửa hàng, hỏi là 'Liệu cao tầng của 'Kan' có ở đây không?' Làm chẳng buôn bán được gì cả."

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44