Thuần Khanh, Là Em Đây - Chương 31

Chương 31

- Xin lỗi nhưng mà có lẽ cô nhận nhầm người rồi. Tuy mái tóc tím của tôi đúng là hiếm thật đấy, nhưng mà cũng không phải chỉ mỗi mình tôi có mà.

- ...Cũng đúng nhỉ, có lẽ đúng là nhầm lẫn.

- Vậy nhé, mọi người cứ tiếp tục.

- Nếu không phải là người đó thì tôi cũng chẳng cần e dè gì nữa. – Phương Thiến tự nhủ.

Ở bên tường, Gia An và Thuần Khanh đứng xem mọi chuyện diễn ra, cô tự hỏi: "Tiếp theo thì khoảng 1 tuần nữa sẽ đấu đúng không nhỉ?"

- Này. – Thuần Khanh gọi.

- Dạ?

- Cô không đi mua quà sinh nhật gì đó sao?

"Ờm... sao mình cảm thấy hơi lạnh lạnh..."

- Này cô. – Tiêu Yêu Diệp đứng cạnh Thuần Khanh lên tiếng. – Đừng có mà ôm chặt cánh tay Thuần Khanh như vậy.

- Ể? Tại sao?

- Cô sẽ khiến Thuần Khanh khó chịu.

- Thầy hiệu trưởng à, em chưa lần nào ép buộc Thuần Khanh cả. Nếu anh ấy đẩy tay em ra, em sẽ không cứng đầu nắm chặt không buông.

- Cô đừng có mà ỷ--

- Ngược lại là thầy! Thuần Khanh không đẩy thầy ra, chẳng phải vì ảnh thích đâu. Bị đánh như vậy mà thầy vẫn không hiểu ra à?

- Tôi tình nguyện đấy, thì sao?

Gia An đỡ trán, cô thực sự chưa thấy ai như ông thầy Tiêu Yêu Diệp này.

- Thuần Khanh Thuần Khanh, khiêu vũ kìa! Anh có biết khiêu vũ không?

- Có biết một chút.

- Vậy chúng ta khiêu vũ đi!

- Phải rồi Thuần Khanh, tớ có chuẩn bị cho cậu cái này này.

Yêu Diệp nhanh chóng lấy lại một chiếc đầm xanh tím với phần ren đỏ, đơn giản mà rất sang trọng.

"Bốp! Bốp! Bốp!"

- Cậu bị điên hả? – Sắc mặt Thuần Khanh tối sầm.

Yêu Diệp liền giao lưu ánh mắt với Gia An:

"Này, cô không muốn thấy Thuần Khanh mặc nó sao? Mau giúp 1 tay đi chứ?"

"Mặc nó sao? Nghĩ đến đúng là thích thật. Em xin lỗi em xin lỗi. Em chỉ là rất tò mò dáng vẻ của anh lúc mặc váy."

- Thuần Khanh ơi chị Gia Áo bị làm khó kìa, bây giờ làm sao đây?

Thuần Khanh ngước lên nhìn trên sân khấu, cả 2 người chân nọ quấn chân kia liên tục đạp vào nhau.

"Nếu tiếp tục như thế thì thê quân sẽ rất mất mặt."

- Đi! Tôi với cô lên thu hút sự chú ý của họ. – Thuần Khanh kéo Gia An.

- Nhưng mà... em không có đồ khiêu vũ.

- Đây! Mau mặc vào.

Thuần Khanh giựt lấy cái váy của Yêu Diệp ném cho cô. Gia An thử rồi bất đắc dĩ nói:

- Cái này... làm theo size của anh... em không mặc vừa...

"Cho nên là anh mặc đi, em nhảy bước nam cho."

Thuần Khanh thấy vậy thì thở dài. Anh cởi chiếc áo măng-tô mặc cho cô, rồi choàng khăn của anh vào cổ cô.

- Như vậy là được rồi chứ? Chỉ cần có cái gì đó xòe ra là được rồi.

- Được được! Rất được luôn ấy! – Gia An kích động.

"Oa mình đang được bao quanh bởi mùi của Thuần Khanh."

- Này cô!

Trước khi lời trách móc của Yêu Diệp đến tai Gia An, thì cô và Thuần Khanh đã bắt đầu điệu nhảy của mình ở giữa sảnh. Cả hai nhảy rất nhịp nhàng, mặc dù không hề dùng đến hiệu ứng nào, cũng không có đồ khiêu vũ nổi bật, chỉ với một chiếc áo măng-tô, mái tóc thướt tha, bước nhảy điệu đà, và cả ánh mắt say đắm của Gia An làm xung quanh cả 2 người như được bật thêm filter, lấp lánh thu hút mọi ánh nhìn.

Ở bên dưới, tiểu loli huých Yêu Diệp:

- Không phải đó là bạn gái của con sao? Sao con bé lại nhảy với cô bé kia vậy?

- Haha chuyện đó...

Sau khi điệu nhảy kết thúc, bà Tiêu tiến lại gần tra hỏi:

- Này, thực sự cô không phải đến để thách đấu với Phương Thiến sao?

- Không ạ, sao tôi có thể giành với chị gái được?

- Cũng hơi tiếc nhỉ? Nếu là cô thì chắc là sẽ thắng, còn chị gái cô thì không có cửa thắng đâu.

- Chưa thử thì làm sao biết được chứ?

- Vậy thì cứ đợi xem.

Phương Thiến cũng tiến lại gần, đưa tay ra hỏi:

- Vẫn chưa được biết quý danh của cô, xin hỏi cô là?

- Em gái của chị Tô Gia Áo, thứ nữ Tô thị Tô Gia An, rất vui được gặp.

Gia An đưa tay ra đáp lại lời chào của cô.

- Cô sẽ không thay đổi quyết định chứ?

- Ờm trước mắt sẽ không, Yêu Cảnh không phải gu của tôi.

Ở góc bên này, Yêu Cảnh và Gia Áo thì thầm với nhau:

- Không phải hôm nay nhân vật chính là bọn mình sao? Sao lại đổi thành em gái cậu rồi?

- Vì em ấy thực sự giỏi mà. – Gia Áo sùng bái.

Vào thời gian bữa tiệc, Gia An luôn ríu rít bên cạnh Thuần Khanh, gần như quên mất các sư tỷ sư huynh, cho đến khi tai nghe phát ra tiếng:

[An An? Em đang ở đâu?]

- Em đang ở bữa tiệc ở sảnh dưới, là tiệc của Tiêu gia, các chị có muốn xuống chào hỏi không?

[Không cần đâu, vậy bọn chị về trước nhé?]

- Vâng. Chị xem thử Tiêu lão gia còn ngồi ở trên đó không?

[Không thấy lão.]

- Em biết rồi.

Gia An nghe xong liền cất tai nghe vào túi quần. Khi chạm đến chiếc áo măng-tô của Thuần Khanh, cô không nhịn nổi mà kéo khăn lên hít vài cái.

- Cô làm cái gì thế? Ghê quá đi.

Gia An giật thót.

- Không có không có, chỉ là...

"Phải rồi, hôm nay trời khá lạnh."

Gia An chộp lấy tay Thuần Khanh xoa xoa, rồi cởi áo măng-tô ra, choàng lên cho Thuần Khanh:

- Thuần Khanh tay anh lạnh quá.

- ...Cũng không đến nỗi.

- Anh mà cứ như vậy thì sẽ bị cảm đó. Phải rồi, em có đem theo bao tay, anh đeo vào mau đi.

Thuần Khanh nhìn hai bàn tay bị bọc lại bởi đôi găng tay màu thiên thanh, cười nhẹ: "Cái bao tay màu nhạt này thực sự không thích hợp với người nổi bật như Gia An."

- Đeo như thế này thì làm sao tôi ăn?

- Em đút cho anh, anh muốn ăn cái nào?

Thuần Khanh nhìn cô, rồi chỉ món bánh ngọt ở chiếc bàn xa nhất:

- Cái bánh nho ở đằng kia.

- Được.

- Rượu nho ở kia.

- Được.

- Bánh socola.

- Được.

- Nước chanh.

- Được.

Thuần Khanh cố ý chọn những cái ở rất xa, lại là khi Gia An vừa về đến thì mới nói, khiến Gia An chạy đến mấy vòng ở cái sảnh rộng lớn đó. Một lát sau trước mặt đã bày đầy những món bánh.

- Được rồi, bây giờ tôi muốn ăn rồi. Bánh nho.

- Đây, a nào.

Loáng cái Thuần Khanh đã ăn hết cả bánh nho và bánh socola làm Gia An khá bất ngờ: "Không lẽ Thuần Khanh thích ăn đồ ngọt sao?"

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44