Thuần Khanh, Là Em Đây - Chương 34
Chương 34
- Đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta ăn trưa thôi chứ? – Yêu Cảnh hỏi.
- Được đấy, tớ đói meo rồi, tập không nổi nữa.
- Em cũng thấy hơi đói rồi, Thuần Khanh anh có đói không?
- Cũng tạm...
- Tôi nói cậu này Gia An, một câu cũng Thuần Khanh hai câu cũng Thuần Khanh, có phải là cậu bị tên này bỏ bùa ngải gì rồi đúng không?
Gia An nhếch mép:
- Haha, cẩu độc thân như cậu làm sao hiểu được chứ?
- Cẩu độc thân? Cậu đừng có quên cậu cũng chỉ là cẩu độc thân thôi.
- Nói cái gì hả?
- Ai da ai da, Gia Áo em của cậu truy sát tớ này!
Ban đầu họ chọn ăn thức ăn nhanh được bán sẵn trong sân trượt, nhưng Thuần Khanh không chịu, bảo là không tốt cho sức khỏe, nên mọi người phải cùng nhau ra ngoài chọn một quán.
- Lát nữa em có tập cùng với chị nữa không? – Gia Áo hỏi.
- Hm... em thấy chị đã trượt tốt rồi, chỉ cần luyện tập nhiều hơn thôi. Việc này là về phần điệu múa của hai người, em không giúp được nữa.
- Vậy được rồi, chiều nay em có dự định riêng sao?
- Đúng vậy a, nếu không có vấn đề thì hôm nay em muốn đón sinh nhật với một người, hôm qua em có nói đến.
- Sinh nhật? Không phải sinh nhật cậu cùng ngày với Gia Áo sao? – Yêu Cảnh ngạc nhiên.
- Tôi có nói là sinh nhật của tôi đâu.
- Vậy thì là sinh nhật của ai?
- Cậu biết để làm gì?
- Sao cậu cứ đối đầu với tôi mãi thế hả? Tôi đang nghiêm túc hỏi cậu đấy.
Gia An quay đầu làm lơ, nhưng lại vô cùng niềm nở với Thuần Khanh đang ngồi đối diện:
- Thuần Khanh một lát nữa anh đi mua sắm với em nha. Lần trước anh đã hứa rồi mà.
- Lần trước là do cô tự hủy cơ mà?
- Đó là do có việc đột xuất... Hôm nay anh đi với em đi mà~
- Không đi, tôi đâu có quen biết với người sinh nhật hôm nay đâu, đi làm gì?
- Anh đi với em thì em sẽ không đi tìm người đó nữa.
- ...
- Đi mà, nha, Thuần Khanh, đi với em đi.
- Biết rồi, một lát nữa rồi đi, đừng có léo nhéo nữa.
- Yahu!
- Cậu sao vậy Yêu Cảnh? – Gia Áo hỏi.
- Không có gì, chỉ là hình như tớ có thấy ngày hôm nay trên hồ sơ của ai đó...
Ăn xong, cả 4 người vào quán "Miu" để nghỉ ngơi.
- Tôi thật sự rất khâm phục mấy người luôn, xa như vậy mà cũng ráng chạy đến đây, một lát lại chạy về.
- Không thích thì đừng có đi. – Thuần Khanh tay ôm chú mèo con bị bỏ rơi hôm bữa, liếc Yêu Cảnh.
- Thôi mà thôi mà, cậu không thấy mèo ở đây rất dễ thương sao? – Gia Áo đứng ra can ngăn.
- Bổn thiếu gia đây thích chó cơ, đáng yêu gần gũi. Mấy con mèo này cứ trưng cái bộ mặt cao ngạo đó chẳng dễ thương chút nào. Giống y xì như ai đó. (cái này không đại biểu cho quan điểm của au)
- Vậy thì cậu đi tìm quán cà phê chó nào đó mà ngồi đi, vào đây làm cái gì?
- Thích!
Gia Áo nhìn thấy Gia An đang vui vẻ xem dưa, thắc mắc:
- An An à, sao chị thấy em không bao giờ ngăn Thuần Khanh cãi nhau hết vậy?
- Em á? Em cảm thấy Thuần Khanh có chừng mực, sẽ không khiến mọi việc đi quá xa đâu nên em không có lo lắng. Vả lại, em muốn Thuần Khanh thoải mái tranh luận cơ, đó là dáng vẻ em thích nhất ở Thuần Khanh á.
- R...ra vậy...
Thuần Khanh nghe rõ mồn một những gì cô nói, tai dần đỏ lên.
- Này, sao tự dưng lại trưng ra cái mặt như thiếu nữ đang yêu thế kia?
"Bốp"
- Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu!
Đến khoảng 1 giờ, họ tách nhau ra, Yêu Cảnh và Gia Áo thì trở lại sân trượt băng, còn Thuần Khanh và Gia An thì đi đến khu thương mại.
- Điểm đến đầu tiên là ở đây! – Gia An hào hứng.
- ...Tiệm y phục?
- Ở đây họ gọi là tiệm y phục cổ trang á.
Gia An kéo Thuần Khanh vào.
"Woa một cặp mỹ nam và mỹ nữ." – Nhân viên trong cửa hàng cảm thán.
- Xin chào quý khách.
- Xin chào ạ, nhờ mọi người lựa giúp hai bộ đồ thật đẹp nhé?
- Được nha, hai người đẹp như vậy mặc y phục nào cũng rất hợp.
- Cảm ơn chị.
Sau đó các nhân viên lấy ra một vài bộ, nhưng kiểu của nam quá cường tráng rồi, trông Thuần Khanh cũng có vẻ không thích.
- Tiệm các anh chị có đồ thư sinh và nữ hiệp không?
- Có có có! Vừa hay tháng trước mới nhập về một cặp, nhưng hầu như không có ai thích phong cách như thế.
- Cho em xem bộ đó với.
Một lát sau hai bộ đồ màu xanh lá trúc kết hợp với trắng được đem ra, vừa mới thấy Gia An đã ưng liền: "Nhưng mà đây là đồ cặp, không biết Thuần Khanh có chịu không?"
Gia An lén nhìn qua Thuần Khanh, thấy anh cũng có vẻ rất thích, lại không có ý gì phản đối cả, nên cả 2 đã chốt bộ này.
- Woa thật là đẹp quá.
- Cực phẩm cực phẩm.
- Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người chưa cần đến sức mạnh của make up mà đã lung linh như thế này.
- Màu xanh này vốn rất kén người mặc, vậy mà cứ như sinh ra là dành cho hai người vậy.
- Một lát nhất định hai người phải cho chúng tôi xin tấm ảnh để quảng cáo a, chúng tôi sẽ giảm giá cho hai người!
Bộ đồ của Thuần Khanh có thiết kế dài, các đường thêu như ẩn như hiện, làm bật lên phong thái nhẹ nhàng, phong nhã, nhưng cũng không yếu đuối chút nào. Còn của Gia An thì ngắn hơn, nhưng vạt áo phía sau lại dài, làm cho người mặc trông rất năng động, đáng yêu.
- Hai người muốn làm kiểu tóc như thế nào?
- Không! Trang điểm trước!
- Làm tóc!
- Trang điểm!
- Làm tóc!
Các thợ làm tóc và trang điểm tranh giành nhau. Gia An mới kéo Thuần Khanh lại ghế, lấy ra chiếc hộp gỗ tinh xảo:
- Em nghe nói, ở Đông Nữ tộc, hai người nam và nữ khi cùng hẹn ước, nữ nhi sẽ trao cho nam tử một chiếc trâm cài tóc, xem như là tín vật hứa hôn. Hôm nay em cũng muốn tặng anh thêm một tín vật, chúc mừng sinh nhật Thuần Khanh.
- Sinh nhật tôi? Là hôm nay sao?
- Em cũng đoán là anh không nhớ. Nếu không thì sao cứ mỗi khi em nói đến, sau lưng em lại lạnh như vậy?
Thuần Khanh quay mặt đi, lúng túng.
"Từ khi cầm tín vật đến Tô gia, mình đã quyết tâm vứt bỏ hết những sự kiện trong tộc, một lòng thực hiện 'Nam đức'. Vậy mà... mình lại có thể quên luôn cả sinh nhật của bản thân..."
Thuần Khanh nhìn chiếc trâm cài hình thỏ đặt ngay ngắn trong hộp kia, bên trên đó đính viên hồng ngọc như màu mắt của anh, còn có các sợi lục lạc đính đá đáng yêu. Anh cầm lên nhìn ngắm, lại phát hiện các dây lục lạc kia không kêu.
- Em không biết anh có thích lục lạc hay không, lại thấy anh thích yên tĩnh, nên em... Mà không sao, em có đem lục lạc luôn này, nếu anh thích em sẽ thay ở đây luôn.
- Cô? Thay cái này? – Thuần Khanh lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
- Ừm ừm!
"Dù sao cũng là mình làm mà."
- ...Cảm ơn... vậy là được rồi.
- Anh thích là tốt rồi!
- Được rồi! Trang điểm trước thôi!
"Có vẻ như là thợ trang điểm thắng rồi, nhưng mà mình không thích trang điểm cho lắm..."
- Em chỉ cần thêm ít son là được rồi ạ.
Bỗng cô cảm thấy vạt áo như bị kéo lại.
"A thì ra anh ấy cũng không thích trang điểm."
- Chỉ cần cho phép tụi em tự làm là được rồi ạ.
- Được... - Mọi người tiếc nuối.
Gia An tỉ mỉ bôi son cho Thuần Khanh, tay cô hơi run vì đây là lần đầu tiên cô làm việc này, đã vậy còn là cho Thuần Khanh. Nhưng mà lúc sau thì hai người vẫn bị bắt đi trang điểm, cho dù là nhạt thì họ cũng nhất quyết đòi làm.
Qua công đoạn trang điểm là đến vấn tóc. Nhưng mà trọng điểm là: cô không biết làm a!
Gia An làm nhiều lần nhưng vẫn không thể giữ được chiếc trâm cài trên mái tóc đen của Thuần Khanh. Còn đừng nói đến Thuần Khanh, mọi kiểu tóc cầu kỳ đều là người khác làm cho anh, chứ giờ kêu anh làm... anh cũng không biết. Thế là cả 2 phải nhờ đến sự giúp đỡ.
Khi Thuần Khanh bước ra với kiểu tóc cột cao và phát quan rất nam tính, Gia An nhìn đến ngẩn ngơ, nhưng mà cô thấy Thuần Khanh có vẻ không thích.
- Không được a, hôm nay anh ấy phải vấn tóc kiểu nữ mới được, anh ấy đã hứa rồi mà.
- Vậy sao? Xin lỗi, tôi làm lại ngay.
- Không được, kiểu này nữ tính quá rồi.
- Không được, quá cầu kỳ.
- Quá thô thiển.
Rốt cuộc thợ làm tóc không biết làm kiểu nào, đành phải hỏi Thuần Khanh, xem thử cô thích kiểu nào.
- Tôi cũng không biết, hay là thử làm kiểu hồi trước tôi hay để xem sao?
Sau một hồi loay hoay, người thợ mới phản đối:
- Vậy thôi sao? Không được, quá đơn giản rồi, phải thêm chút.
Lần này đi ra, chính là kiểu mà Gia An nghĩ, con thỏ trên tóc của Thuần Khanh đúng là được thêu hoa trên gấm mà.
"Khi còn trong Đông Nữ tộc, Thuần Khanh thích nhất là để kiểu tóc này. Hôm nay là sinh nhật Thuần Khanh, mình muốn anh ấy được làm chính bản thân trong buổi chiều này, không cần phải e dè, sợ hãi ánh nhìn của người khác. Nếu có ai phàn nàn gì, mình sẽ là lý do."
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Nhận xét
Đăng nhận xét
Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰