Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 22
Chương 22
- Thập Bát, Thập Bát…
Thập Bát nghe thấy có tiếng gọi từ nơi xa xăm.
“Có lẽ là… Cửu ca sao?”
Y không muốn tỉnh dậy, cơ thể y chắc chắn bây giờ đang rất đau nhức, y lại… y lại… sợ bị đau…
Thập Bát cố gắng chạy khỏi vòng xoáy muốn kéo y về hiện thực, nhưng mặc kệ y có cố gắng như thế nào, nó vẫn dễ dàng đuổi kịp y…
Y… cảm nhận được cơn đau rồi…
- Cửu ca… - Y thì thào.
- Thập Bát, đệ ăn một ít cho khỏe lại nhé, sau đó uống thuốc rồi ngủ cho lại sức.
Thập Bát nhìn thấy ánh nến lập lòe giữa không gian tăm tối, y hoảng sợ bật dậy, lại bị cơn đau từ eo và hạ thân làm cho khuỵu xuống.
- Chủ nhân… chủ nhân đâu rồi?
- Ngài ấy đang ở thư phòng… - Cửu giật mình.
- Không được, đệ trễ rồi…
Thập Bát vội vàng vén chăn, nhíu mày nhịn đau bước xuống giường, Cửu liền giữ y lại.
- Ấy ấy, đệ tính đi đâu?
- Buổi chiều đệ phải tính sổ sách…
Cửu ấn y về lại giường, chèn gối vào sau lưng cho y ngồi dựa vào, còn đặc biệt dùng nệm mềm lót phía dưới cho y, mặc cho y vùng vẫy.
- Đệ bình tĩnh chút, đệ ở đây là vì chủ tử đã cho phép đệ nghỉ ngơi vài ngày.
- Th… thật không…?
- Ưm, đệ cứ yên tâm. Bây giờ đệ ăn một chút đi rồi uống thuốc.
Thập Bát nhận lấy bát cháo, hai tay y vẫn run rẩy không thể cầm vững, Cửu thở dài rồi lấy lại, thổi từng muỗng đút cho y. vừa đút vừa nói chuyện:
- Chuyện đệ nhờ ta hai ngày trước ta đã tra ra rồi, là do người nhận trách nhiệm mua hàng ăn chặn, trước đây cũng có nhưng lần này hắn ta nợ tiền, nên số tiền khai gian lớn hơn. Sau đó thì tên thủ kho biết được, hắn cũng làm theo nên mới chênh lệch nhiều đến vậy. Sau đó ta đã báo lên tùy chủ tử xử lý.
Thập Bát không phản ứng nhiều, thực ra y biết, 500 lượng bạc trắng đối với Nhã vương phủ không phải là một con số lớn, chỉ là… A Cẩn muốn trừng phạt y thôi…
- Ban nãy Doanh thái y đến để chẩn bệnh cho đệ, sau đó thì chủ tử truyền lệnh cho phép đệ nghỉ ngơi 3 ngày. Hôm nay ta sợ đệ không ăn sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, nên mới gọi đệ dậy.
- Hôm nay? Đệ đã ngất đi bao lâu rồi?
- Đã được 1 ngày rồi.
- Đây là… phòng của huynh sao? Là huynh đưa đệ về sao?
- Đây là phòng của ta, Thập và đệ, là của “chúng ta”. Khi trước ta đã xin một phòng lớn nhất để 3 chúng ta ở chung mà, đệ quên rồi sao?
Thấy y không trả lời, Cửu nói tiếp:
- Hôm đó ta nghe thấy Doanh thái y đang tìm đệ, thì mới đi tìm. Tìm khắp nơi mà không ngờ đệ lại ở đây. Doanh thái y nói rằng đệ đã được ai đó giúp đỡ tẩy rửa sạch sẽ rồi, nên chỉ chẩn bệnh rồi bôi thuốc trên lưng cho đệ.
Thập Bát nhận lấy chén thuốc từ Cửu, thấy nhiệt độ không quá nóng, liền một hơi uống hết. Nhưng sau đó Cửu lại đưa cho y thêm một chén thuốc nữa.
- Ta không biết đây là thuốc gì, nhưng chủ tử nói cơ thể đệ yếu, nhất định phải uống mỗi ngày.
Thập Bát nuốt khan một ngụm nước bọt, rồi cũng nín thở, một hơi uống hết chén thuốc.
- Cảm ơn… Cửu ca.
Đặt chén không lên bàn, Cửu vén tóc y lên, hai trán chạm vào nhau một lúc rồi tách ra.
- Vẫn chưa hạ sốt, đệ nằm xuống đi.
Cửu nói rồi nhanh tay đỡ y nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho y. Nhìn Cửu bây giờ rất giống một người mẹ chăm lo chu đáo cho con mình.
Thập Bát được nằm thẳng lưng sau một thời gian dài, không bị thuốc hay bất cứ ai uy hiếp, lại còn có Cửu ở bên, y nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Cho đến chiều hôm sau, khi y tỉnh dậy thì thấy đầu đau nhức: “Chắc là do ngủ nhiều quá rồi…”
Thập Bát sau đó ngồi thẫn thờ trên giường, nhìn bên ngoài trời dần ngả vàng rồi tắt nắng hẳn. Y không biết làm gì cả, bình thường giờ này là giờ y tính toán sổ sách, bỗng nhiên không cần phải làm gì cả, y có hơi không quen.
- Đệ cảm thấy sao rồi?
Cửu bước vào, tay cầm những gói thức ăn.
- Đệ đã khỏe rồi.
- Vậy thì tốt, đợi một lát ta đem cho đệ.
Cửu loay hoay bày thức ăn ra bàn nhỏ, rồi bê chiếc bàn nhỏ ấy để trên giường.
- Chúng ta đợi Thập một lát, huynh ấy sắp về đến rồi.
- Được…
Thập Bát tuy đối xử với Cửu rất tự nhiên, nhưng mà với Thập thì… y không biết suy nghĩ của huynh ấy, không biết huynh ấy có thấy khó chịu với y trong lòng hay không…
Vừa mới dứt lời thì Thập đã bước vào, im lặng tiến đến bên cạnh giường:
- Đã khỏe hơn chưa?
- Đã… đã khỏe rồi ạ.
- …
Thập không nói gì, chỉ là lấy tay vò đầu y một chút.
- Được rồi được rồi, chúng ta ăn thôi, hôm nay ta mua nhiều lắm, phải ăn cho hết mới được đứng dậy nha.
- Chỉ có 3 người mà cậu mua nhiều như vậy, tính để ngày mai ăn luôn hay sao?
“Quả thực, số lượng này đủ 5 người ăn luôn rồi.”
- Không có sao, vừa rồi nhận nhiệm vụ được không ít ngân lượng.
“Mình cũng không nghĩ đến nhiệm vụ làm điều kiện để cứu Thập Bát lại có thể kiếm được ngân lượng, lại còn rất nhiều.”
Ảnh vệ và ám bộ, ngoài tiền lương ít ỏi cố định hàng tháng, nếu như hoàn thành nhiệm vụ, tùy theo mức độ hoàn thành mà sẽ được thưởng thêm ngân lượng, nên chỉ cần không có nhiệm vụ canh gác, thì họ đều đăng ký ra ngoài làm nhiệm vụ. Nhã vương cũng là người nắm quyền Đại Lý Tự chuyên xử án, nên nhiệm vụ dành cho bọn họ cũng không thiếu.
Còn y, phần lương cố định mỗi tháng tuy ít nhưng y cũng không được nhận, Hiên Viên Cẩn lại sắp xếp lịch cho y một ngày kín kẽ như vậy, y không hề có chút thời gian rảnh nào để làm nhiệm vụ bên ngoài…
Có lẽ trong toàn bộ ảnh vệ và ám bộ, chỉ có y là còn có người thân, mà không phải, chính xác chỉ là "người quen" thôi, còn lại đều là cô nhi hoặc bị bỏ rơi, họ không cần ai, cũng không có ai là máu mủ, như vậy mới có thể toàn tâm toàn ý cho nhiệm vụ. Ngân lượng họ kiếm được dùng để chi tiêu cho bản thân, hoặc tiết kiệm nếu sau này may mắn sống sót đến già, thì có một chút đủ để trang trải cuộc sống.
- Thập Bát, sao đệ không ăn? Không hợp khẩu vị của đệ sao?
- Không phải, chỉ là… đệ muốn ăn cháo thôi…
“Thức ăn nhà bếp làm thì có thể được ăn miễn phí… mình không có gì để trả lại huynh ấy cả…”
- Ta đã mua súp ngọt cho đệ mà, chỉ ăn cháo trắng thì khi nào mới khỏe được chứ?
- Nhưng mà…
- Không gắt lắm đâu, đệ cứ thử đi. Ở đây còn một ít hoa quả tráng miệng, một lát nữa ta sẽ đi gọt chúng ra đĩa.
Thập Bát nhìn bát súp một hồi, y múc lên một muỗng ăn thử: “Đúng là rất ngon, ngọt thanh, mùi vị của nguyên liệu lại không bị mất đi.”
Khẩu vị của Thập Bát thuộc dạng thanh đạm nhẹ nhàng, y không thích những món quá đậm vị. Ba tháng qua y chỉ được ăn những món do A Cẩn chỉ định, trong đó thì chỉ có cháo trắng là y cảm thấy thoải mái nhất…
Nhưng khi họ chỉ mới ăn được một nửa, thì Ngũ đến, trên tay cầm khay thuốc:
- Chủ tử nói đây là thuốc của Thập Bát, lệnh cho ta xem hắn uống hết rồi đem chén về.
Nói rồi Ngũ lần lượt để hai chén thuốc lên bàn, y chần chừ nhìn một chút rồi bê lên từng chén, nhanh chóng uống hết để Ngũ có thể về bàn giao với chủ tử.
- Đệ còn bị bệnh gì sao? Sao lại đến 2 chén thuốc? – Thập thắc mắc.
- Chủ tử nói rằng cơ thể đệ ấy yếu, nên mỗi ngày đều phải uống thuốc.
Tất nhiên Thập không tin điều này, Cửu cũng không tin. Y là ảnh vệ được Nguyệt Cung đào tạo, lại từng được chọn vào vị trí Hữu hộ pháp Nguyệt Cung, làm sao có chuyện cơ thể yếu được cơ chứ? Nhưng chủ nhân đã nói vậy, họ cũng không dám phản bác.
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋 Xin hứa sẽ chăm không lười rep comment nữa 😙
Không biết nói gì thì cứ thả ❤ nhaaaaa
iu iu nhìu. <3 x 3000
Trả lờiXóa🧡🧡🧡
Xóa