Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 24

Chương 24

Một lúc sau, Ảnh Thất đến nói với Thập:

- Ba người ở đây chơi thật vui nhỉ? Thập, đến phiên cậu trực rồi.

- Không phải hôm nay cậu trực sao? Sao lại trực tiếp đến đây?

- Chủ tử hôm nay có việc ra ngoài, vì gần đây nên tôi trực tiếp đến.

- Ảnh Thất, huynh nói là chủ tử ra ngoài sao? Ở gần đây? Vậy bây giờ bên cạnh chủ tử còn ai không? – Thập Bát vội vàng xác nhận với Ảnh Thất.

- Vẫn còn có nhiều ám bộ.

- Dù sao thì chúng ta phải nhanh đến đó! Có thích khách! Rất nhiều!

Thấy y vội vàng chạy đi thì mọi người cũng đi theo, Thập hỏi Ảnh Thất:

- Cậu vậy mà lại không phát hiện thích khách sao?

- Thực ra có vài nhóm tử sĩ, nhưng mà mục tiêu của họ không phải chủ tử. Lúc tôi đi họ còn đang tấn công Tam hoàng tử ở tửu lâu đối diện mà. Thập Bát chỉ là lo lắng quá mức thôi.

Nhưng khi đến đó, Ảnh Thất rất ngạc nhiên vì nhóm tử sĩ ban nãy vẫn còn đang tấn công Tam hoàng tử, bây giờ lại đang chĩa mũi kiếm về phía Nhã vương. Không những thế, ngoài những nhóm tử sĩ ban nãy phát hiện được, còn có các ca vũ và những người mặc thường phục, thậm chí ông chủ bán kẹo hồ lô cũng ở đó.

Các ám bộ ở đó đều gục ngã, nằm la liệt cũng với những thích khách, Hiên Viên Cẩn rút kiếm chuẩn bị nghênh chiến.

- Hiên Viên Vũ, ngươi đây là có ý gì?

- Ý gì? Trong lòng ngươi rõ nhất còn gì?

Tam hoàng tử - Hiên Viên Vũ đắc ý đứng đối diện với Hiên Viên Cẩn, không nói thêm bất cứ một câu thừa thãi nào, trực tiếp ra đòn.

Hiên Viên Cẩn “xoẹt” một đường vòng cung, đánh bật hắn phải lùi về phía sau. Nhân lúc Hiên Viên Cẩn chưa kịp thu kiếm, từng lớp từng lớp người tiến lên, dường như đã có sự chuẩn bị, tập luyện kỹ càng.

Bọn chúng cứ nhằm lúc Hiên Viên Cẩn chưa kịp thu kiếm thì lại bao vây rồi xông lên, cho dù máu của những người trước văng tung tóe cũng không hề có chút dấu hiện ngần ngại hay lo sợ. Những người bị đánh lui ở đợt bao vây trước mà vẫn có thể đứng lên, thì vẫn sẽ xông lên vào đợt tiếp theo.

Nhóm người Hiên Viên Cẩn chống đỡ đến đợt thứ 6 thì Hiên Viên Vũ nhảy lên phía trên đầu họ, một kiếm đâm xuống nhằm thẳng vào Hiên Viên Cẩn.

- Chủ tử!

Hiên Viên Cẩn đứng giữa vòng vây không có lối thoát, những người đó vẫn tấn công như vũ bão, không thể buông lỏng để chặn một kiếm đang đâm xuống kia.

“Keng!!!”

Một âm thanh của hai miếng thép va vào nhau, kiếm của Hiên Viên Vũ bị văng ra, Thập Bát từ bên ngoài nhẹ nhàng dùng bệ cửa sổ làm điểm tựa lực, xông vào đánh bật Hiên Viên Vũ ra phía sau.

“Rầm” một tiếng, vách tường phía sau đó cũng nứt ra.

- Thuộc hạ đến trễ, mong chủ tử trách tội. – Thất, Cửu, Thập gần như đồng thanh.

Nhìn thấy số lượng ảnh vệ đến nhiều hơn dự liệu, Hiên Viên Vũ ra hiệu nói bọn họ rút lui. Thập Bát thấy vậy liền nhanh chóng xông vào, nhưng bị nhiều người khác cản trở, yểm hộ cho hắn rút lui. Nhưng hắn vẫn quay lại nói với y:

- Ngươi là Thập Bát, ảnh vệ mà lão vương gia chọn đúng không? Không tồi đâu. Chỉ là… không biết “thứ thuốc đó” của lão ta có hiệu quả không vậy?

Thập Bát kích động:

- Ngươi biết “thứ thuốc đó”? “Thứ thuốc đó” là thứ thuốc gì? Sao nó lại biến ta thành như thế này?

Hiên Viên Vũ lấy tay che miệng, giả vờ như bản thân lỡ lời, rồi rời đi.

- Khoan đã! Ngươi nói cho ta trước! Đừng đi! – Y hét lên.

Thập Bát không còn bị cản trở, y vươn tay ra phía trước muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng. Bỗng nhiên phía sau y có một chưởng đánh về phía y, theo phản xạ y xoay người né đi. Khi biết bản thân đã có hành động sai lầm thì y lập tức quỳ xuống.

- Ngươi muốn đi theo hắn? – Hiên Viên Cẩn lên tiếng.

- … Không có… thưa chủ nhân…

- Không? – Hiên Viên Cẩn đá y một cước – Ngươi chỉ còn thiếu chạy đi theo hắn thôi! Nói! Ngươi với hắn biết nhau từ khi nào?

- Hôm… hôm nay… là lần đầu tiên… thuộc hạ gặp người đó…

- Không nói đúng không?

Hiên Viên Cẩn tức giận liên tiếp đá y, y cuộn người tự bảo vệ bản thân, cũng không dám tránh. Ảnh Thất liền đứng ra cầu xin cho y:

- Chủ tử, xin người tin tưởng Thập Bát, thuộc hạ tin rằng đây là lần đầu tiên Thập Bát thấy người đó.

- Ngươi dựa vào đâu mà dám tin tưởng điều đó? – Hiên Viên Cẩn dừng hành động.

- Mong chủ tử trách phạt, ban nãy lúc đổi phiên trực, thuộc hạ vì chủ quan nên đã rời vị trí, lúc đó là nhờ có Thập Bát cảnh báo, thuộc hạ và Cửu, Thập mới kịp thời quay lại hộ tống chủ tử.

- Làm sao tên này biết được chứ? Sao ngươi không nghĩ rằng chính hắn và tên kia thông đồng, cùng lên thời gian cho việc này sao?

Thấy Ảnh Thất không nói được, Thập liền lên tiếng giúp đỡ:

- Vốn dĩ sau Ảnh Thất là phiên trực của thuộc hạ, nhưng thuộc hạ không nói cho Thập Bát biết, Thập Bát cũng không có quyền hạn được biết kế hoạch của chủ tử. Thập Bát lúc đầu đã biết có rất nhiều tử sĩ, nhưng lại không biết hôm nay chủ tử ở bên ngoài, nên không nghĩ đến mục tiêu của bọn chúng là chủ tử. Cho đến khi Ảnh Thất đến thông báo cho thuộc hạ đổi phiên trực, Thập Bát mới vội vàng nói chúng thuộc hạ quay lại ngay lập tức.

- Vả lại, thuộc hạ tin rằng ban nãy chủ tử cũng thấy, Thập Bát ra tay với Tam hoàng tử không chút chần chừ, cũng không hề nhẹ tay hay có cử chỉ gì là giao tiếp với nhau, chỉ một lòng muốn áp chế hắn để giải vây cho chủ tử. – Cửu cũng lên tiếng giải thích.

Hiên Viên Cẩn ngẫm nghĩ một lúc, xem xét lại toàn bộ thời gian.

Tuy là hoàn thành huấn luyện sớm 2 năm nhưng 8 năm ròng ở trong Nguyệt Cung, vừa ra thì liền vào ở trong vương phủ, bị các ảnh vệ của lão đầu kia cùng Cửu giám sát chặt chẽ, 3 tháng nay thì ngày nào cũng ở dưới mí mắt của hắn, từ sáng sớm tới đêm khuya, đến hôm nay mới ra ngoài...

“Đúng là không thấy được thời gian nào dư ra để tên này liên hệ với Tam hoàng tử.”

Lúc này thì những ảnh vệ dẫn theo các ám bộ đến tiếp viện, hắn bỏ ngoài tai những lời nhận phạt nghe đến phát chán kia của họ, nói:

- Những ai tham gia vào trận chiến ban nãy mà còn sống thì thưởng, đến gặp quản sự nhận thưởng.

- Đa tạ chủ tử. – Mọi người được ban thưởng đều đồng thanh.

Cửu nhìn qua Thập Bát vẫn còn đang quỳ úp mặt xuống sàn, đau lòng lên tiếng:

- Chủ tử, còn có Thập Bát, y chính là người đã kịp thời phát hiện âm mưu của những người kia.

- … Đều thưởng. Nhưng có lỗi vẫn phải phạt. Thất, ngươi tự mình đi lĩnh phạt đi.

- Vâng, thuộc hạ đã rõ.

- Còn ngươi… - Hắn liếc nhìn thân ảnh ở dưới sàn – Nếu đã có sức lực đi chơi thì ngày mai quay về thực hiện “bổn phận” đi.

- Vâng… chủ nhân…

- Dọn dẹp sạch sẽ! – Hắn ra lệnh cho những người vừa mới đến.

- Vâng, chủ tử.

Trên đường về, Cửu và Thất mới tò mò hỏi Thập Bát:

- Sao mới nãy đệ biết những người đó là nhằm vào chủ tử?

- Đệ thấy kì lạ khi rõ ràng ánh mắt của họ tập trung theo dõi người đang ở trong tửu lâu, nhưng sát khi của họ lại tỏa ra mỗi khi ánh mắt họ đảo qua trái, phải, trên, dưới của trà lâu đối diện. Từ đó đệ đoán là họ đang giả vờ theo dõi người này để tìm hiểu vị trí ẩn nấp, nơi thoát thân và nhất cử nhất động của mục tiêu thật sự trong trà lâu. Còn về việc khai chiến thì đệ nghĩ chắc là họ làm vậy để ảnh vệ chủ lực của chủ tử là huynh buông lỏng cảnh giác và rời đi. Chỉ cần huynh rời đi thì với nhân lực đông như vậy, chỉ cần thời gian một chén trà là đủ để bọn họ thực hiện kế hoach. Mà cho dù huynh có quay về sớm hơn đi nữa, thì cả huynh và Thập chỉ có 2 người, bên đối phương chắc chắn đã theo dõi và tính toán rất kỹ càng.

- Đệ thật sự quan sát rất kĩ. – Ảnh Thất cảm thán.

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

Đăng nhận xét

Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44