Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 25
Chương 25
Sau khi Tuyên quốc khai chiến với các nước chư hầu nhằm thống nhất các quốc gia nhỏ bé thành một triều đại lớn mạnh, thì mặc cho hoàng đế hiện tại vẫn còn minh mẫn, các phe cánh trong triều cũng vội vã tìm cho bản thân một quân vương kế nhiệm để phò tá sau khi hoàng đế băng hà. Hoàng đế cũng dùng cách này để dần bình ổn nội loạn của các phe phái trong triều, cũng như dùng đó làm bàn đạp để đế vị càng thêm vững chắc.
Trong số các hoàng tử hiện tại, có 7 hoàng tử đã đủ tài trí và phe cánh để bắt đầu tranh đoạt hoàng quyền, trong đó người mạnh nhất là Tam hoàng tử - Hiên Viên Vũ, tiếp theo mới đến Thái tử.
Tam hoàng tử không chỉ ngang tài ngang sức về trí về tài, về danh vọng trong nhân dân với Thái tử, mà còn có ngoại thất cùng bằng hữu ủng hộ mạnh mẽ. Xét về các mặt tiền bạc, quyền lực, binh sĩ hay thông tin đều trên cơ Thái tử, chỉ cần tìm ra sơ hở của Thái tử, thì vị trí Thái tử tiếp theo chắc chắn sẽ về tay Tam hoàng tử.
Nhã vương là một phần ủng hộ mạnh mẽ của Tam hoàng tử, nói chiếm một phần ba cũng không ngoa. Nhưng Thái tử đã lợi dụng Hiên Viên Cẩn chiếm lấy vị trí của lão vương gia Hiên Viên Kỳ, nên trong một đêm, Tam hoàng tử đã mất một phần lớn thế lực của bản thân, đều chuyển qua cho Thái tử.
- Đệ hiểu rồi, vì thế Tam hoàng tử đã không còn đủ thế lực để tranh giành với Thái tử.
Thập Bát vì thắc mắc nên mới tìm Cửu để hỏi về Tam hoàng tử.
“Thì ra là vì vậy nên anh ta mới biết về “thứ thuốc đó” của lão vương gia. Có điều bây giờ đã dấy lên lòng nghi ngờ của A Cẩn, có lẽ mình không còn cơ hội để tìm hiểu về loại thuốc đó rồi…”
Hôm sau, Thập Bát có mặt đúng giờ để hầu hạ vương gia rời giường. Sau khi lên triều thì hắn qua Đại lý tự để tra án, vì không bị ai nhìn ngó hay bị sờ soạng cả nên Thập Bát rất thích mỗi lần đi đến đây.
Thập Bát ở đó giúp đỡ hắn phân loại các vụ án theo từng mức độ khẩn cấp, cần thiết và bình thường, sau đó thì chỉ hầu hạ các việc lặt vặt như mài mực, rót trà. Hiên Viên Cẩn rất hài lòng với cách làm việc chỉn chu của y.
“Ban đầu quả thật không nghĩ đến một ảnh vệ lại có thể biết chữ, càng đừng nói đến việc biết tính toán sổ sách. Có lẽ lúc trước Cửu nói tên này từng được chọn làm Hữu hộ pháp kế nhiệm của Nguyệt Cung là chính xác, nên mới được học những kiến thức này.”
Như mọi khi, sau bữa trưa y sẽ đi đến gặp các thái giám để nhận điều giáo, biết là như vậy nhưng y vẫn không kiềm chế được cơn run rẩy.
- Chủ nhân, thuộc hạ xin phép đi trước ạ.
- Ngồi xuống.
- A… vâng… chủ nhân…
Bỗng nhiên bị ra lệnh như vậy làm y không khỏi vui mừng: “Không lẽ A Cẩn cho phép mình không cần phải đến đó nữa sao?”
Hắn nhàn nhã tiếp tục ăn, không cho y đi cũng không nói là y không cần đi, trong lòng y cứ thấp thỏm, vì nếu y đến trễ thì những thái giám đó lại có cớ để dùng những trò biến thái lên người y.
Hắn ăn xong thì lại cho gọi người vào dọn dẹp, đợi đến khi trên bàn chỉ còn một chén trà thì mới nhấp chén trà mà nói:
- Ta quy định phải xưng hô thế nào?
- Chủ nhân – nô ạ… thưa chủ nhân…
- Vậy ban nãy ngươi vừa nói gì?
- Là… thuộc hạ ạ… chủ nhân…
- Khi trước ta nghĩ ở bên ngoài ngươi không thèm để tâm đến mệnh lệnh của ta là do ngươi chưa quen, nhưng cũng khá lâu rồi. – Hắn dừng lại một chút – Ngươi là cố tình.
- Nô… nô không dám ạ… chủ nhân…
Thập Bát sợ hãi vội quỳ xuống bên chân Hiên Viên Cẩn, cúi đầu sát xuống sàn.
- Ư!
Hiên Viên Cẩn nắm lấy những sợi tóc màu bạc được buộc gọn gàng, giựt ngược về sau.
- Ta chỉ cảnh cáo một lần. Sau này bất kì ai nghe được chữ “chủ tử” hay “thuộc hạ” phát ra từ miệng ngươi, thì người đó sẽ được hưởng dụng ngươi một đêm, ngươi thấy được chứ?
- Chủ nhân… nô không dám nữa… không dám nữa…
Thập Bát vội lắc đầu, nước mắt đọng lại trên hàng mi đỏ ửng. Hắn gọi một người lính và một ám bộ xuống:
- Nghe rồi chứ?
- Vâng. – Họ đồng thanh.
- Đi nói cho mọi người đi.
- Vâng.
Bàn tay nắm tóc y vẫn chưa thả ra, y dùng tay đỡ vòng ngoài bàn tay của Hiên Viên Cẩn, nhưng không dám chạm vào hắn. Hắn càng nắm chặt hơn, thích thú nhìn y chịu đựng, đến khi chán rồi thì hất y ra.
- Chỉnh trang lại rồi đi theo ta.
- Vâng… chủ nhân…
Vì không có lược nên Thập Bát không thể sửa được chỗ tóc bị rối, y chỉ dùng sợi dây buộc đơn giản chúng lên cao. Thập Bát theo sau hắn đến một cửa tiệm lớn nhưng lại ở trong một con đường nhỏ và ít người qua lại, bên trên có bảng đề chữ “Tiêu phòng”.
(Theo nghĩa là phòng tiêu khiển nhé, không phải Tiêu phòng trong cung đâu nhe)
Như mọi khi thì y cũng chỉ theo Hiên Viên Cẩn vào, không để tâm lắm đến việc đây là cửa tiệm gì. Sau khi hắn ngồi xuống thì y đứng phía sau, nhấp được ít trà thì có người xun xoe đến hỏi:
- Vương gia, hôm nay ngài đến là muốn tìm gì ạ?
- Hôm trước ngươi nói là có những món chỉ có thể để người bị sử dụng chọn lựa, hôm nay ta mang hắn đến rồi, có thể dẫn đường chưa?
Người đó nhìn y, đánh giá trên dưới rồi mới vời một người đứng ở phía cửa lại, nói:
- Có thể, nhưng chỉ có người này được vào thôi, mỗi lần chỉ có thể chọn ra nhiều nhất 3 món, xin mời đi theo.
Thập Bát nghe vậy thì có hơi tò mò nơi đây bán gì, nhưng cũng không dám tự tiện đi, âm thầm nhìn chủ nhân.
- Đi đi.
- Vâng… chủ nhân…
Có được sự cho phép, y mới dám rời đi theo người đó. Bước vào căn phòng được mặt trời chiếu sáng trưng, những món đồ được đặt trên những chiếc kệ cũng được chăm chút kỹ càng đến chói mắt.
“Ban nãy người kia nói là có thể chọn 3 món nhỉ? Món nào cũng được sao?”
Thập Bát sau khi đi dần dần qua các kệ thì y có thể dần hình dung được nơi đây bán gì, vì ở đây có một vài món có hình dáng tương tự như những “dụng cụ” ở dưới mật thất – nỗi ám ảnh của y.
Y dần dần cảm thấy lo sợ, đây là muốn y tự lựa chọn những món đồ biến thái này sao?
- Xin… xin hỏi…
Thập Bát rụt rè nói với người đã dẫn y đến đây, người mà nãy giờ vẫn theo sau y. Y muốn biết thêm về cách sử dụng của những thứ này để có sự lựa chọn phù hợp hơn.
Người đó nhìn y bằng ánh mắt khinh thường, quay mặt đi chỗ khác vờ như không nghe thấy. Y gọi thêm một lần nữa, người đó trực tiếp làm ngơ dựa vào cây cột phía sau, nói với giọng điệu mất kiên nhẫn và châm biếm:
- Có việc chọn thôi cũng lề mề, nhìn rồi chọn đại đi! Dù sao ngươi cũng chẳng cần biết cách sử dụng làm gì, chỉ nằm dạng chân ra thôi mà?
Lòng y thắt lại, y biết người này khinh thường y nên y cũng không nói nữa.
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Nhận xét
Đăng nhận xét
Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰