Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 27
Chương 27
Sau khi cả hai ngươi dần khuất bóng, gương mặt tươi cười của Hạ Miên tắt ngúm, hỏi nhân viên phía sau:
- Ban nãy ai là người đã dẫn tiểu tính nô đó đi vào khu "Trúc"?
- Là A Ngũ ạ.
- Dẫn lên gặp tôi.
- Vâng.
Tiêu phòng khá lớn, được chia làm hai khu Trúc và Tùng. Khu Tùng thì mọi người ai cũng có thể mua, có đủ các loại bôi trơn, giá hình và các món đồ nhẹ nhàng. Ngược lại thì khu Trúc chỉ có những người bị sử dụng những món đó lên người mới được vào đó lựa chọn, là những món đồ chơi "nặng" thuộc đủ các loại.
Khi vào khu Trúc, cửa tiệm sẽ cho một nhân viên đi theo, người này sẽ giới thiệu cho họ những món đồ, cách sử dụng và đề xuất những món phù hợp. Mục đích của việc này chính là để họ có thể biết được nên sử dụng như thế nào, tự quyết định bản thân họ có thể sử dụng những món đồ đó hay không rồi mới đưa ra quyết định là mua hay không mua.
Sau khi rời khỏi, họ quay về Đại Lý Tự. Thập Bát sau khi mài mực cho hắn thì lấy quyển sổ y đã mang theo để xem trước tình hình thu chi của vương phủ trong mấy ngày vừa rồi, để khi về có thể tính toán nhanh một chút.
Thập Bát quỳ dưới chân của Hiên Viên Cẩn, hai tay cầm sổ của y cứ run rẩy, không thể tập trung khi nghĩ đến việc tối nay y phải sử dụng ba món đồ biến thái kia, nhất là những thứ trong cái bao da đó...
- Năm ngày nữa ta sẽ tổ chức yến tiệc thưởng hoa ở vương phủ. – Hắn bất chợt nói.
- Vâng, nô sẽ chuẩn bị thật tốt, chủ nhân.
- Đừng khiến ta mất mặt.
- Vâng chủ nhân. – Y hành lễ.
Ngay sau khi y vừa dứt lời, bên tai đã nghe những lời thì thầm sau lưng:
"Chậc, sao tên điếm đó sửa miệng nhanh thế?"
"Ta còn tưởng tên đó chưa thích nghi được, còn cố tình đổi ca trực nữa. Kết quả từ lúc đó đến giờ chưa thấy tên đó lỡ miệng lần nào."
Giác quan của ảnh vệ rất nhạy bén, giống với Hiên Viên Cẩn, nếu muốn y có thể nghe được những âm thanh rất nhỏ. Từ khi Hiên Viên Cẩn nói những lời đó trưa nay, y lo sợ nên lúc nào cũng cảnh giác cao độ. Những lính gác bình thường cứ canh me trốn việc hôm nay lại đi thật đầy đủ, thậm chí số lượng còn nhiều hơn ca gác mọi khi.
"Nếu chỉ là đưa mình cho họ thì chắc chắn không ai có thể làm gì được mình, nhưng mà... nếu A Cẩn thôi động cổ trùng để giúp họ..."
Thập Bát phát lạnh nhớ lại những gì y nghe họ bàn tán:
"Ngươi nói Vương gia có thật sự sẽ cho bọn mình hưởng dụng tên đó không?"
"Thông tin chính xác đấy, ta chính tai nghe được mà, trước giờ Vương gia vẫn chưa có lần nào nói hai lời đâu."
"Tên nam sủng đó xinh đẹp như thế, lại còn từng là ảnh vệ, chắc chắn rất dẻo dai, được hưởng dụng một đêm cũng đủ rồi."
"Lúc trước nó có mặc một bộ rất hở hang luôn đó, eo ơi ~ khác nào câu dẫn chúng ta chứ?"
"Ngươi đã thấy qua cái eo đó chưa? Thon gọn mềm mại, cái eo đó nhất định có thể khiến ngươi hồn phách lên mây luôn đó."
"Nhưng mà Vương gia thực sự sẽ cho chúng ta "dùng chung" sao?"
"Vương gia nào thiếu nam sủng chứ? Ngài ấy làm sao có thể giữ lại một tên không nghe lời? Chắc chắn là sẽ cho chúng ta luôn rồi. Đến lúc đó cột nó ở nhà kho, ai "muốn" thì cứ việc đến dùng thôi."
"Vậy thì quá thích rồi, thân phận của chúng ta đến khi nào mới được hưởng dụng một tên điếm cao cấp như vậy chứ?"
"Nhưng tốt xấu gì nó cũng có công phu, liệu chúng ta có thể đè được nó không?"
"Vương gia nếu đã cho chúng ta thì chắc chắn ngài ấy sẽ có cách rồi, vả lại chúng ta nhiều người sức lớn như vậy, không lẽ không áp chế nổi thân hình mảnh khảnh kia sao?"
"Haha ngươi nói cũng đúng."
Thập Bát len lén nhìn lên Hiên Viên Cẩn, y rất muốn hy vọng là hắn sẽ không nhẫn tâm như thế, nhưng mà y đã không dám hy vọng nữa rồi... y sợ bản thân sẽ không chịu nổi cảm giác thất vọng...
Thập Bát rất muốn hỏi rằng có phải lời hắn nói buổi trưa chỉ là hăm dọa phải không, nhưng y không dám hỏi, cũng không dám... thử nghiệm...
Bỗng nhiên Hiên Viên Cẩn nhìn xuống, hai mắt chạm nhau, y hoảng hốt cúi mặt xuống.
- Ư!
Tóc y bị giựt ngược lên, sau đó có 3 tiếng "Chát" vang vọng cả căn phòng.
- Ngươi nhìn gì? Ai cho ngươi lá gan nhìn chằm chằm ta?
- Nô... nô không dám... chủ nhân...
Y bị hất mạnh ra phía sau, không dám chậm trễ y liền bò lại quỳ sấp bên chân hắn.
- Xin chủ nhân... tha lỗi cho nô... nô không dám nữa...
Hắn không nói gì, y cũng không dám tự ý cử động. thẳng đến khi ánh mặt trời chiếu qua đầu y, đến chân của Hiên Viên Cẩn thì hắn nói:
- Về Vương phủ.
- Vâng.
Y đáp một tiếng rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi theo. Khi ánh mặt trời chiếu đến chân của Hiên Viên Cẩn là đã giờ Thân 4 khắc, có nghĩa là đã hết giờ làm việc.
"Vậy hôm nay thật sự không phải đến chỗ các thái giám kia." – Y thầm vui vẻ.
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Nhận xét
Đăng nhận xét
Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰