Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 28
Chương 28
"Đây là đường đi đến nhà bếp mà?"
Hôm nay là lần đầu tiên y đi theo hắn từ Đại Lý Tự về Vương phủ, nên không biết có phải lúc nào về hắn cũng ghé qua nhà bếp đầu tiên hay không. Thập Bát không dám hỏi chỉ lẽo đẽo đi theo.
Bỗng nhiên y khựng lại, run rẩy không dám bước tiếp: "A Cẩn đây là đang muốn làm gì?"
Hắn không phải là đi đến nhà bếp, mà là dừng lại ngay trước viện tử mà hắn nuôi chó. Chính là 2 con chó trước đây đã suýt xâm phạm y. Con nào cũng to lớn hơn y.
- Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau vào? Bọn chúng nhớ ngươi lắm đó.
- Nô... nô... đứng ở đây đợi chủ nhân...
Hiên Viên Cẩn không hài lòng, hắn nhíu mày, thả tay ra, hai con chó lập tức chạy đến chỗ y gầm gừ. Thập Bát sợ hãi nhảy phắt lên tường.
- Xuống!
- Chủ nhân... nô sợ... Xin người giữ chúng lại... nô sẽ vào mà...
Hắn biết y sẽ sợ, hắn chính là muốn như vậy.
- Lời ta nói trưa nay, ngươi là không tin ta sẽ làm sao? Nên mới dám nhìn ta như vậy? Hay là nói... ta đã quá khoan dung với ngươi rồi? Bây giờ đến lời ta nói ngươi cũng không thèm để vào mắt? Còn dám nhìn xuống ta mà nói chuyện?
Hắn đánh ra một đòn, đánh y ngã "Rầm" xuống sân. Hai con chó nhảy bổ vào người y, y sợ hãi muốn lại nhảy lên tường, nhưng chân chưa kịp chạm thì lại có thêm một chưởng đánh y ngã xuống, lúc này nội lực của y đã bị hắn khóa lại. Không có nội lực hộ thân, tấm lưng y đập xuống đất đau nhói.
- Chủ nhân... chủ nhân...
Y vùng vẫy thoát ra khỏi hai con chó, bò đến níu áo hắn, lại bị hắn dùng một cước đá bay. Y không từ bỏ tiếp tục bò lại, quỳ sấp trước mặt hắn:
- Nô biết tội... nô biết tội... mong chủ nhân tha lỗi...
Hai con chó ở cạnh y gầm gừ, tuy chúng đã bị rọ mõm và y phục y mặc rất dày, nhưng nỗi sợ này không xuất phát từ việc y sợ bản thân mình bị thương.
- Có tội thì phải phạt, sao lại tha?
- ... Mong chủ nhân... trách phạt... - Y sợ hãi, có lẽ y biết khi nói ra câu này thì hình phạt chờ đợi y là gì.
- Vậy phạt ngươi đêm nay hầu hạ ái khuyển của ta thế nào?
- Chủ nhân...
Hắn ngồi xuống nâng khuôn mặt y lên, thích thú nhìn y tái xanh mặt rồi rời đi. Trước khi đi còn nói thêm:
- Mà cái này đối với ngươi giống như là thưởng hơn đấy nhỉ?
- Chủ nhân... chủ nhân... - Thập Bát vội vã níu chặt lấy góc áo của hắn. – Xin người... xin người... nô sợ... hức... nô sẽ ngoan... hức... sẽ ngoan mà... hức... hức...
Thập Bát không kiềm chế được nước mắt nữa, y không muốn ở lại với chúng, không muốn...
- Vậy hôm nay ngươi học được gì rồi? Nếu nói đúng ta sẽ đưa ngươi đi.
Hiên Viên Cẩn không nói ra tất cả quy tắc, hắn thích nhìn y lúc nào cũng phải cẩn trọng. Một khi y phạm lỗi, hắn sẽ cảnh cáo rồi cho y tự rút ra quy định, thích thú tận hưởng khuôn mặt sợ hãi của y.
- Nô... hức... không được nhìn... hức... vào mặt chủ nhân... phải... xin trách phạt... hức... phải nghe lời... hức... chủ nhân...
"Chát!"
- Nín!
Thập Bát ôm lấy bên má bỏng rát, nước mắt y không khống chế được ngày càng nhiều, y sụt sịt một lúc rồi cố gắng nén lại.
- Tiếp!
Không biết... y không biết y còn mắc lỗi nào nữa...
- Nô... ngu dốt... mong chủ nhân... hức... chỉ điểm. ..
Hắn cười rồi đứng lên. Thập Bát thấy hắn đứng lên thì vội vàng níu áo hắn van nài:
- Chủ nhân... chủ nhân...
Hiên Viên Cẩn nhìn y từ trên xuống, nói:
- Đầu tiên, ở bên ngoài không được làm ta mất mặt. Thứ hai, không được phép nghi ngờ lời nói của ta. Thứ ba, không được phép nhìn chằm chằm vào mặt ta. Thứ tư, phải luôn vâng lời. Thứ năm, không được phép nhìn ta từ trên cao. Nhớ chưa? Lặp lại ta nghe.
- Vâng... hức... chủ nhân... Đầu tiên, ở bên ngoài không được làm chủ nhân mất mặt. Thứ hai, không được phép nghi ngờ lời nói của chủ nhân... hức... Thứ ba, không được phép nhìn chằm chằm vào mặt chủ nhân. Thứ tư... hức... phải luôn vâng lời chủ nhân. Thứ năm, không được phép nhìn chủ nhân... hức... từ trên cao...
- Tốt, đi thôi.
Thập Bát vẫn chưa hết run rẩy, y đề phòng hai con chó, nhặt lên những món đồ y đã làm rớt, hai con chó vẫn nhăm nhe gầm gừ y, nhưng do Hiên Viên Cẩn nhìn chúng chằm chằm, nên chúng không tấn công y nữa.
- Tiếp tục đọc cho tới khi đến thư phòng.
Thập Bát nghe lời vừa đọc vừa theo Hiên Viên Cẩn đến thư phòng, đây là giờ y phải xử lý sổ sách thu chi của Vương phủ. Hiên Viên Cẩn thì ngồi trên bàn làm việc, y cũng được hắn cho một cái bàn nhỏ trước mặt, bên phải hắn. Nội lực của y hôm nay đã bị khóa trước đó, chứ bình thường thì sẽ bị khóa từ bây giờ.
- Chủ nhân... nô xin phép...
Hắn không trả lời, chỉ gật đầu.
Thập Bát nhớ đến lời của Hạ Miên ở cửa hàng, trước khi sử dụng phải khử trùng những "cây que" bằng cách luộc sôi trong 2 khắc. Y đến phòng bếp mượn một cái bếp nhỏ, đem đến đặt ở bên ngoài phòng, chất bếp để nấu nước rồi bỏ những "cây que" vào.
Khi y vào phòng thì không thấy Hiên Viên Cẩn đâu, y mới cầm hai món còn lại xuống mật thất để cất gọn chúng vào. Lúc xuống đến nơi thì thấy hắn ở đó, nên bắt đầu từ cửa, y phải quỳ gối đi quãng đường còn lại. Hiên Viên Cẩn không nói quy định này, nhưng y để ý mỗi khi y không quỳ gối mà đi khi có hắn ở trong mật thất thì sẽ bị phạt 50 roi vô cớ.
Cất xong, y quỳ ở cạnh cửa chờ hắn.
"Sao lâu như vậy? Hôm nay sổ sách rất nhiều..."
Hắn đeo vào cổ y một cái hạng quyển, tay cầm đầu còn lại.
- Bò đi.
Thập Bát hai khóe mắt đỏ hoe, tuy là đã làm chuyện này vài lần rồi, nhưng vẫn không thể kiềm được cảm giác tủi nhục khi bị hắn xem như một con chó...
Trong thư phòng của hắn có một góc dùng để treo những chiếc áo choàng mỏng, khi chỉ có 2 người thì y sẽ phải mặc như vậy. Hôm nay y chọn mặc chiếc áo choàng màu thiên thanh nhẹ nhàng, thanh khiết, trái ngược hẳn với y của bây giờ, vừa bẩn thỉu vừa gớm ghiếc. Y thích nhất là chiếc áo choàng này, mặc nó lên khiến y cảm thấy như bản thân được bao bọc bởi sự tinh khiết, khiến y cảm thấy bản thân y cũng không dơ bẩn đến mức đó.
Chiếc áo choàng tuy nói là màu thiên thanh, nhưng nó rất mỏng, nói nó trong suốt cũng không sai. Cơ thể quyến rũ ẩn hiện dưới lớp áo choàng được thêu vân mây kia, và nơi non mềm phía dưới rũ xuống lần nào cũng khiến hắn hưng phấn, phối hợp với hạng quyển kia càng làm bật lên cơ thể mong manh đó.
Hắn làm việc, y cũng làm việc, cả hai yên lặng không nói với nhau câu nào, thỉnh thoảng y sẽ ra ngoài để canh bếp không để cho lửa tắt. Những lính gác cửa sẽ không giúp y, mà thực ra họ không đá đổ bếp là y đã cảm thấy biết ơn lắm rồi.
Y biết nếu y không khử trùng, Hiên Viên Cẩn cũng sẽ không làm, và khi đó người chịu thiệt thòi, chịu đau đớn cũng chỉ là y.
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Vì ở truyện "Như cánh hoa rơi" ai hỏi gì au cũng giải đáp nên mọi người k còn tò mò gì nữa, cho nên là truyện này au sẽ k bật mí thêm đâu kkk để mọi người tự suy luận :>
Lịch đăng chương thế nào vậy?
Trả lờiXóamỗi tuần sẽ ra chap 1 lần ngày nào thì ko bt, tùy hứng tác giả
Xóatuyệt zờiiiiiii
Trả lờiXóa