Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 29
Chương 29
~~~ Cảnh súc ruột ahihi 😋 ~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Được rồi, đã gần 2 khắc rồi, bây giờ để từ từ lửa tắt là được."
Thập Bát đang định đứng lên, thì Hiên Viên Cẩn ở bên trong kéo sợi xích, y bỗng nhiên bị kéo về phía sau không kịp phản ứng, lưng bị đập vào bậc thềm cửa, đau đớn. Y chuẩn bị đứng lên thì bị kéo một lần nữa, kéo thẳng từ cửa đến trước bàn của hắn.
- Khụ khụ...
Hạng quyển trên cổ y đã cài rất chặt, mỗi lần bị kéo đều khiến y hít thở không thông.
- Cứ đi ra đi vào, là đã câu dẫn được ai rồi sao?
- Nô không dám... chủ nhân... nô chỉ là chuẩn bị... cho đêm nay...
- Ồ.
Câu trả lời không nóng không lạnh, hắn không quan tâm, chỉ là thấy phiền vì âm thanh loảng xoảng của xích vang lên khi y cứ ra ra vào vào.
Bỗng nhiên y chợt nhớ ra, hôm nay y vẫn chưa có dùng Bạch Dược để tẩy rửa bên trong. Mọi khi đều là dùng trước và sau khi nhận điều giáo ở chỗ thái giám, hôm nay vẫn chưa có...
"Dù sao thì cũng làm cho xong đã, còn chuyện đó... trước khi bắt đầu thì rửa là được..."
Y nghỉ 3 ngày... thực ra chỉ là hơn 2 ngày. Trong khoảng thời gian y nghỉ ngơi, không có ai giúp y việc sổ sách cả. Chưởng quản mới đến Hiên Viên Cẩn vẫn chưa tin tưởng, còn những người khác thì đa phần không biết chữ, nếu có biết chữ thì họ cũng không biết tính toán. Còn bữa tiệc 5 ngày sau nữa...
Thời gian quy định cho việc làm sổ sách là 2 canh giờ, nhưng không phải lúc nào cũng đúng như vậy. Phần lớn đều là y làm xong trước vì công việc của Hiên Viên Cẩn lúc nào cũng chất đống, khi đó y sẽ dọn dẹp chỗ của y rồi đến quỳ bên chân của Hiên Viên Cẩn đợi lệnh. Còn khi Hiên Viên Cẩn xong trước thì hắn sẽ xuống mật thất, lúc đó mặc kệ y có làm xong hay chưa đều phải gác lại mà xuống theo.
Có điều đó là mọi ngày, mọi ngày trước và sau khi nhận điều giáo từ thái giám y đều bị họ ép buộc rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, còn hôm nay... cái gì y cũng chưa làm. Y tính là sau khi làm hòm hòm rồi sẽ xin phép đi ra dòng suối.
- Thập Bát, qua đây. – Hắn đột nhiên lên tiếng.
- Xin đợi nô một chút, chủ nhân. – Y vẫn đang tính dở.
Hắn gõ ngón tay lên bàn, đến lần thứ 5 thì nắm dây xích, kéo mạnh. Y bị kéo bất ngờ liền dùng tay phòng bị giữ lấy cổ, tay còn lại thì quơ đổ chồng sách và bàn tính, nghiên mực. Vậy là công sức y tính toán nãy giờ coi như bỏ, y vẫn chưa kịp ghi ra. Nghiên mực còn đổ lên những trang tính y vừa mới làm xong.
Thập Bát bị kéo đến chân hắn ho liên hồi, sau khi đỡ hơn một chút y ngập ngừng:
- Chủ nhân, nô vẫn chưa... tẩy rửa bên trong... Xin người cho nô một ít thời gian, nô sẽ ra dòng suối để tẩy rửa.
- Súc ruột? Được đấy, hôm nay ta sẽ đích thân làm cho ngươi.
Hắn nghe thấy y nói chưa súc ruột thì khá có hứng thú, dù sao trước giờ hắn cũng chưa từng thử làm bao giờ.
Thập Bát muốn từ chối, nhưng y không có đủ dũng khí, việc chiều nay đã dọa y sợ đến tái xanh mặt mũi, y không muốn lại bị ném vào đó nữa đâu...
Thập Bát quỳ trước mặt hắn nói qua một lần cách dùng các dụng cụ súc ruột kia, y đã cố tình lựa cách làm nhẹ nhàng nhất để nói cho Hiên Viên Cẩn, nhưng mà sau đó hắn lại tóm lại một câu:
- Không phải chỉ là đổ bình Bạch dược này vào, rồi đổ thêm ít nước thôi sao? Còn cầu kì như vậy?
- V... vâng... chủ nhân...
Thập Bát sợ chút tâm tư nhỏ nhoi của bản thân bị phát hiện, nhưng hắn đơn giản chỉ là lười, không muốn làm những việc tốn sức như vậy.
Hắn bảo y đứng mở rộng hai chân rồi chống tay xuống sàn, sau đó lại lấy một cái ống rỗng ruột không lớn lắm, vừa đủ để mở rộng nhét vào nơi tư mật của y, sau đó hắn đổ cạn bình Bạch dược, rồi đổ đầy nước lạnh vào, cuối cùng là hắn nhét vào một cái giang tắc lớn để nước không bị tràn ra ngoài.
Tư thế đứng của y làm toàn bộ sức nặng cơ thể đều dựa vào bàn tay run rẩy của y chống đỡ. Khi Bạch dược tiến vào, bên trong của y bắt đầu ngứa ngáy, bỏng rát, khi nước lạnh vào thì đã dung hòa được phần nào tác dụng của thuốc, nhưng nó khiến dạ dày y gợn sóng, cảm giác buồn nôn dâng lên.
Cả người y run bần bật, không chỉ vì tư thế đứng khó khăn mà còn vì những cơn đau quặn từ bụng dưới.
Hắn nhìn y chống đỡ một lúc thì cho phép y trở về tư thế quỳ tiêu chuẩn: lưng thẳng, hai chân tách ra rộng bằng vai, mầm non rũ xuống giữa hai chân không hề che giấu, tay phải nắm lấy cổ tay trái đặt ở sau lưng, khuôn mặt hơi cúi, tóc xõa thoải mái vén ra phía sau thể hiện sự phục tùng tuyệt đối, làm cho người đối diện có một cảm giác khoan khoái khó tả.
Hiên Viên Cẩn nhìn phần bụng dưới của y có chút nhô lên, hứng khí bừng lên dùng chân chì chiết vùng bụng đó, Thập Bát nắm chặt cổ tay trái, cắn răng chịu đựng những cái chì chiết của hắn, trong cổ họng phát ra những âm thanh rên rỉ vụn vặt.
Hắn đạp chán rồi thì chuyển chân hướng xuống phân thân non mềm đang rũ xuống của y.
"Không biết lão đầu kia dùng cách gì, mà không chỉ không còn sợi "tóc" nào thừa thãi, lại còn làm cho nơi này có màu thật đẹp, rất câu người."
Hắn dùng ngón chân cái và ngón chân trỏ trên đùa y, lúc thì kéo lên ấn mạnh vào phần bụng y, khi thì kẹp chặt phần đầu rồi kéo xuống, sau đó gảy gảy phần đầu đang rũ xuống đó. Thập Bát xấu hổ cắn môi, nơi đó dù sao cũng là bộ phận nhạy cảm, bị đụng tất nhiên sẽ cứng, y còn bị điều giáo nên mẫn cảm hơn bình thường, bây giờ đã kéo hết các dây thần kinh cảm nhận của y xuống nơi đó rồi.
Cái cảm giác nơi trọng yếu của bản thân bị xem như một món đồ chơi gảy qua gảy lại mang đến cho y loại cảm giác nhục nhã, y không muốn thừa nhận rằng y có cảm giác với hành động đó, nên cắn môi nhịn xuống, cố gắng kéo cảm nhận của bản thân vào phần bụng đang quặn đau kia, không để nơi đó gượng dậy.
- Ngươi nói Bạch dược phải dùng trong bao lâu?
- Một khắc ạ thưa chủ nhân...
- Phải đợi lâu thế cơ à?
- Vâng... chủ nhân...
Hiên Viên Cẩn nhàm chán đứng dậy, cầm theo sợi xích dẫn y đi, Thập Bát liền bò theo. Theo mỗi một chuyển động của y, phần Bạch dược trong bụng y cũng dịch chuyển, y muốn bỏ giang tắc để nó thoát ra ngoài, nhưng nghĩ đến khả năng y sẽ phải sử dụng ngọc khí có gai nhọn hồi chiều nay làm hình phạt, y sợ hãi càng phải nhẫn nhịn.
Bỗng nhiên hắn bảo y ở đây đợi hắn, rồi đi lên phía trên. Một khắc sau hắn lại xuống, không biết hắn lên trên đó làm gì nhưng hắn cũng không cầm những cây "que" xuống.
Hiên Viên Cẩn mở rộng hai chân y khóa vào hai xích cố định dưới sàn rồi ra lệnh:
- Bỏ giang tắc ra.
- ... Chủ nhân... người... đừng nhìn được không...?
Thập Bát chậm chạp dùng tay nắm chặt giang tắc, nhìn hắn van nài. Y không muốn hắn nhìn bộ dạng nhục nhã đó của y... Hai chân y bị khóa lại, nơi tư mật hoàn toàn phơi bày với người trước mặt.
Hiên Viên Cẩn khóa chân y lại vì hắn muốn thấy phản ứng cơ thể của y sẽ như thế nào khi bị ép mở hai chân, không thể che giấu sự ngượng ngùng theo bản năng đó. Hắn khá tò mò bộ dạng của y lúc đó như thế nào, nên không nói trước một lời mà trực tiếp kéo giang tắc ra.
- A!
Khi giang tắc bị đột ngột rút ra, dòng nước từ bên trong thoát ra ngoài, Thập Bát bị bất ngờ rên lên những âm thanh đầy mị hoặc, kèm theo đó là những âm thanh nhớp nháp dâm mỹ. Y níu chặt góc áo của hắn, cơ thể y nảy lên liên hồi, khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt xanh trong vắt ấy ngập nước, nỉ non:
- Chủ nhân... chủ nhân...
Hiên Viên Cẩn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì bên dưới nhộn nhạo, rất muốn... xem lại...
- Đưa mông lên. – Hắn ra lệnh.
- Vâng... chủ nhân... – Thập Bát chống hai tay xuống sàn, cơ thể y vẫn còn run rẩy sau đợt súc ruột vừa rồi.
Hắn lại đổ nước vào bên trong y, đổ đầy, chặn lại bằng giang tắc rồi lại đột ngột rút ra, cứ như vậy cho đến khi nước chảy ra là nước trong, thì Thập Bát đã co người, vòng tay ôm lấy bụng run rẩy.
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
<3
Trả lờiXóa