Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 33

Chương 33

Kết thúc những ngày Tết vui vẻ, chúng mình lại quay trở lại với niềm đam mê nào []~( ̄▽ ̄)~*

Hồi Tết au mải chơi quá nên bây giờ mới viết lại, sorry các tình iu vì con quỷ lười biếng trong tui 🤧🤧🤧

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Âm thanh rên rỉ ngọt ngào lẫn tiếng thổn thức như có như không phát ra từ dưới mật thất khiến Ảnh Thập đang canh gác ở bên trên mặt đỏ tai hồng.

"Aizz, bây giờ mình có nên đi xuống hay là không? Sao thuốc hôm nay lại đưa đến buổi khuya chứ?"

Ảnh Thập cầm chén thuốc trên tay đã hơn một khắc rồi, còn không mau đưa xuống thì sẽ nguội mất, nhưng mãi mà âm thanh dưới mật thất vẫn chưa ngừng lại, nên anh vẫn còn ngần ngại chưa dám xuống.

Anh đợi mãi, cuối cùng thì âm thanh rên rỉ ngọt ngào ấy cũng dừng lại, chỉ còn nghe thấy những tiếng thở dốc và tiếng nấc không kìm chế được, sau đó thì im bặt. Lúc này Ảnh Thập mới xuống, đặt bát thuốc ở bàn giữa phòng rồi nhanh chóng quay người đi ngay.

Căn mật thất lúc này tràn đầy mùi vị của sự hoan ái và thoang thoảng mùi sắt, Ảnh Thập đã cố gắng nhanh nhất có thể nhưng vẫn không thể qua nổi mắt của Hiên Viên Cẩn, hắn gọi lại ra lệnh:

- Ngươi đến Tiêu phòng gọi Hạ Miên qua đây.

- Ngay bây giờ sao ạ?

"Bây giờ đã là giờ Tí rồi, liệu cửa tiệm đó còn mở cửa không?" - Ảnh Thập thầm nghĩ.

- Phòng của hắn ở lầu trên, nói là ta có việc, mang hắn đến ngay lập tức.

- Vâng, thuộc hạ đã rõ.

Ảnh Thập vừa rời đi, Hiên Viên Cẩn tặc lưỡi, thở dài nhìn người đang nằm trên giường, một thân nhớp nháp, loang lổ, nơi cúc huyệt vẫn còn chảy ra một ít bạch trọc hồng hồng, nhưng vẫn khơi lên ham muốn của người khác cách mãnh liệt.

"Chậc, mới đó đã ngất, làm tình với một tên không có tri giác chẳng có hứng thú gì."

Hắn xách y lên, ném thẳng vào thùng nước ban nãy. Cơ thể y chìm xuống, bọt khí nổi lên một lúc thì mặt nước gợn sóng, y lập tức đứng dậy, vươn lên khỏi mặt nước để hít khí, vòng tay ôm lấy cơ thể run lên vì lạnh. Khi nhìn thấy Hiên Viên Cẩn đứng bên cạnh thì y hạ giọng, cúi đầu:

- Chủ nhân...

- Uống thuốc!

- Vâng, chủ nhân...

Thập Bát trèo ra khỏi thùng nước, bò đến chiếc bàn giữa phòng, cầm chén thuốc lên uống một hơi, sau đó lại bò lại chỗ Hiên Viên Cẩn đang ngồi, quỳ chuẩn:

- Chủ nhân, nô uống xong rồi.

Hắn không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn y. Thập Bát run rẩy dưới cái nhìn của hắn, không chỉ là vì lạnh...

Hắn không nói gì, chỉ là im lặng nhìn, điều đó càng làm y lo lắng hơn. Những hình phạt của hắn thường rất đáng sợ và hầu như đều diễn ra ngay lập tức, nhưng sao lần này lại yên lặng như vậy?

- Chủ nhân... nô sai rồi... xin chủ nhân trừng phạt nô...

Hiên Viên Cẩn liếc nhìn thân hình run rẩy đang cố gắng quỳ chuẩn kia, thở dài:

- Phạt ngươi đã không còn vui rồi.

Một câu này như sét đánh ngang tai y, y làm sai thì sẽ nhận trừng phạt, nhưng nếu y không phải nhận trừng phạt, thì hình phạt đó sẽ rơi xuống những người tỏ ra thân thiết với y.

Lần trước là Ảnh Thập, là thị nữ đã cho y một ít thức ăn, là thị vệ đã giúp y che dù khi bị phạt quỳ giữa trời mưa, là ám bộ đã cho y một ít nước,... Tuy rằng họ không biết, tuy rằng hình phạt đó không đến mức chết người, nhưng y không muốn ai khác phải chịu hình phạt vô cớ vì một lỗi sai nhỏ nhặt của y...

Chưa nói đến buổi đêm hôm nay không có roi, không có xuân dược, không có giá hình, không bị treo, y còn được nằm ở trên giường, nhưng chỉ mới sử dụng hai món đồ nhỏ mà y dám ngất đi ngay khi đang hầu hạ...

- Chủ nhân... xin người trừng phạt nô...

- Ngươi sai ở đâu?

- ... Nô đã ngất xỉu khi khi chủ nhân đang hưởng dụng làm mất hứng thú của chủ nhân...

- ...

Hiên Viên Cẩn không nói gì.

- ... Nô đã không đáp lời của chủ nhân... nô đã để chủ nhân phải đợi... nô... nô...

Thập Bát càng nói càng gấp gáp, y không biết y còn phạm lỗi nào nữa, nhưng y phải kể cho đến khi chủ nhân lên tiếng thì mới được xem là đủ.

- Chủ nhân... nô không biết... xin người chỉ điểm...

- Nhìn lên. – Hắn ra lệnh.

Thập Bát từ từ nhìn lên, khi nhìn đến cự vật của chủ nhân thì y mới biết. Y vội vã tiến lại gần, nhưng khi sắp chạm đến hắn, y lại vô cùng cẩn thận dè dặt, vươn ra đầu lưỡi hồng nhuận làm sạch cự vật cho hắn, ban nãy khi Hiên Viên Cẩn bắn ra bên trong y cũng là lúc y ngất xỉu, y vẫn chưa có khấu đầu tạ ơn và làm sạch những chất dịch nhớp nháp ở nơi đó.

Tuy Hiên Viên Cẩn không có chủ ý trách móc điều này, nhưng thấy y chủ động như vậy thì cũng thoải mái mà tận hưởng. Hắn vốn dĩ muốn hỏi tội y vì dám gọi hắn là "A Cẩn", nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt giống tiểu Thanh, hắn vẫn là mềm lòng không thể trách phạt.

- Đa tạ chủ nhân đã hưởng dụng nô...

Thập Bát quỳ rạp, khấu đầu với người trước mặt.

Hiên Viên Cẩn đứng dậy, bước đi, y cũng bò theo bước chân của hắn mà lên phòng ngủ. Có hai đường để xuống mật thất, một là ở thư phòng và một ở phòng ngủ. Ở phòng ngủ khi đó đã chuẩn bị sẵn một bồn tắm còn đang bốc lên hơi nóng.

Thập Bát cố gắng co rút cúc huyệt, giữ lại phần bạch dịch không để nó chảy ra ngoài, vì y không còn đủ sức để lau thêm sàn của phòng ngủ nữa đâu...

Cơ thể y đau nhức, mỏi rời sau khi thừa hoan, nhưng vẫn phải hầu hạ chủ nhân tắm rửa. Lúc quỳ ở bên cạnh đợi chủ nhân ngâm mình, Thập Bát cố gắng lấy que thông vẫn còn ở bên trong phân thân, nhưng chỉ làm phân thân y thêm nhức nhối.

"Cạch"

Thập Bát giật mình, là ai dám xông vào khi Vương gia đang ngâm mình?

- Vương gia, thuộc hạ đem nước tắm đến ạ.

- Để ở đó đi.

- Vâng.

Những người đó đặt thùng nước xuống rồi rời đi.

- Ngươi tắm đi.

- Vâng? – Thập Bát không tin vào tai mình.

- Ta bảo ngươi tắm đi!

- Vâng chủ nhân, đa tạ chủ nhân, đa tạ chủ nhân.

Bước ra sau vách ngăn, Thập Bát ngỡ ngàng khi đó cũng là một thùng nước nóng. Thập Bát vui mừng vội xuống mật thất, lấy ra bạch trọc vẫn còn đang bên trong, còn đặc biệt tắm qua thùng nước lạnh đó để không làm bẩn thùng nước nóng này.

Lúc nước nóng đụng vào vết thương, y xuýt xoa một tiếng rồi bước hẳn vào.

Y ngồi vào trong, ngụp đầu xuống nước để tận hưởng làn nước ấm áp này. Hiên Viên Cẩn không cấm y sử dụng nước nóng, chỉ là sẽ không có ai đun nước cho y, sẽ không có ai bê thùng nước vào cho y, nên sau khi dọn dẹp sạch sẽ mật thất, y sẽ ra bờ suối tắm rửa, hoặc là may mắn lúc đó thùng nước vẫn còn trong phòng, y sẽ xin phép để được dùng lại phần nước tắm đó, dù sao thì nước tắm đã nguội cũng ấm áp hơn dòng nước suối lạnh giá vào ban đêm...

- Hức... hức...

Có lẽ là do sự ấm áp này, nước mắt y không tự chủ được mà tuôn ra...

- Khóc cái gì? Ta đã làm gì ngươi sao?

- Không có chủ nhân, nô chỉ là bất giác...

Lúc này giọng nói của Ảnh Thập ở bên ngoài cắt ngang lời giải thích của y.

- Vương gia, thuộc hạ đã đưa Hạ Miên đến.

- Nói cậu ấy đợi một lát.

"Ào ào"

Y nghe thấy âm thanh chủ nhân bước ra khỏi thùng nước, sau đó ném cho y một cái áo choàng rồi ra lệnh:

- Mặc vào!

- Vâng chủ nhân...

Thập Bát luyến tiếc chưa muốn ra, y chỉ vừa mới bước vào, vẫn còn muốn ngâm thêm một chút...

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

  1. hehe, vì nàng mất tích lâu như dị đáng lẽ phải bão chap mới đúng🤣

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44