Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 34

Chương 34

Ở bên ngoài, Hạ Miên bực bội trách móc:

- Ngươi là Ảnh Thập sao? Nửa đêm nửa hôm kéo ta đến nơi này, còn không kịp cho ta mặc thêm áo, rồi bắt ta đứng đợi như vậy hả? Không lẽ không thể đưa ta đến một cái phòng nào đó hay là đưa cho ta một cái ghế được à?

- Vào đi. – Âm thanh phát ra từ bên trong.

Hạ Miên vừa bước vào cửa đã cằn nhằn:

- Vương gia, cho dù ngài có là khách quen, khách sộp của tiệm chúng tôi cũng không thể nửa đêm nửa hôm bảo người đến lôi tôi từ trên giường đến đây chứ? Có chuyện gì để ngày mai không được hay sao? Lạnh chết tôi rồi.

Đập vào mắt anh là hình ảnh một thiếu niên thanh tú đang nhu thuận quỳ bên chân của Nhã vương, cả người vẫn còn ướt và bốc lên hơi nóng, mái tóc xõa tung vắt qua vai, trên cổ tràn ngập những vết cắn và dấu hôn, hai viền mắt ửng đỏ còn hơi ươn ướt. Hạ Miên không khống chế được mà nuốt khan một ngụm.

"Mà những vết cắn đó có hơi ác..."

- Về que thông niệu đạo mà ta đã mua chiều hôm nay, nó đã bị tuột vào trong và không lấy ra được nên ta mới gọi ngươi đến. Tối nay ngươi hãy ở lại vương phủ một đêm, sáng mai ta sẽ cho người đưa ngươi về.

- Bị tuột vào trong? Chết rồi, ngài mau cho cậu ấy nằm lên giường đi!

Hạ Miên thúc giục như vậy nhưng đương nhiên Thập Bát không dám nằm lên giường của chủ nhân, chỉ dám xin phép chủ nhân nằm lên ghế dài.

- A! Huynh làm cái gì!?

Thập Bát bất giác lấy tay ngăn cản Hạ Miên vén áo choàng của y ra.

- Ta phải vén lên thì mới có thể giúp ngươi lấy que thông ra được. Ráng chịu một chút nhé. – Anh an ủi. – Vương gia, xin giúp tôi giữ cậu ấy lại, và cho thắp thêm đèn xung quanh.

Hiên Viên Cẩn lệnh cho thắp thêm đèn, rồi ngồi lên phía đầu y, cho y gối đầu lên đùi, rồi kéo hai tay y lên phía trên đầu giữ chặt. Hạ Miên vén vạt áo choàng y lên, điều đầu tiên anh thấy chính là những vết cắn nơi đùi trong, những vết răng sâu đến chảy máu đang sưng lên, tím bầm, khiến anh cũng phải xót xa.

"Đây..." – Hạ Miên ngỡ ngàng, nơi này của đàn ông cũng có thể có màu hồng nhạt như thế này sao? Còn rất trơn mịn nữa. Hai tiểu khỏa cầu tròn trịa cũng mềm mại vừa đủ, anh bất giác nắn bóp tiểu khỏa cầu, xoa nắn phân thân y.

Y cảm thấy bị người này cố ý sờ soạng, nhưng không dám nói, vì bây giờ chỉ có người này có thể giúp y lấy que thông đang ở bên trong ra.

- Ưm...

Hạ thân của y đã bị chơi đùa cả buổi tối, còn rất đau và nhức nhối, y nhẫn nhịn rên rỉ trong cổ họng.

Hạ Miên giật mình khi nghe thấy y rên rỉ, nhận ra mình đang làm điều thất lễ, liền nhanh chóng bắt tay vào giúp y lấy que thông ra.

"Tiểu tính nô này không phải ảnh vệ sao? Ban chiều có cảm giác được người này nội lực rất cao, chắc chắn thân thủ cũng không phải dạng vừa, nhưng bây giờ lại không cảm thấy được bất kỳ luồng nội lực nào cả? Không lẽ là người giống người?" – Hạ Miên nghi hoặc.

Hiên Viên Cẩn để y nằm lên đùi mình, một tay túm chặt hai cổ tay đang còn hằn vết dây trói đỏ ửng, một tay để vắt qua vai y, hễ y len lén nhích hông lùi về sau để tránh né cơn đau, thì hắn lại đánh mông y, vang lên một tiếng "Chát", hằn cả vết tay.

- Nằm yên!

Thập Bát ngoan ngoãn nằm yên thì lại bị đánh thêm một cái, y biết ý của chủ nhân là muốn y đưa về phía trước nữa, nhưng mà...

- Ngươi đừng có nhích lên nhích xuống, sẽ đau nhưng ngươi phải cố chịu đựng, ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng. – Hạ Miên an ủi.

Từ bên trên, Hiên Viên Cẩn nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đang nhíu chặt trên đùi mình, hắn nuốt nước bọt, cầm lấy cằm y xoay lên, ngẫm nghĩ.

Thập Bát bỗng thấy cổ trùng đồng thời di chuyển về phía cổ tay, đây là dấu hiệu cho thấy chúng được cổ mẫu triệu gọi, chúng di chuyển lúc nhúc dưới lớp da nhìn rất đáng sợ.

Đột nhiên Hiên Viên Cẩn lấy ra một con, ngay khi nó ra khỏi cơ thể, Thập Bát liền thấy đầu óc choáng váng, bỗng chốc y cảm thấy lạnh hơn.

"Chắc đó là cổ trùng khiến nhiệt độ trong ngoài trái ngược..." – Y thầm nghĩ, cổ trùng này đối với y mà nói thì lợi nhiều hơn hại, nhiệt độ trong ngoài trái ngược có hơi khó chịu nhưng giúp y cảm thấy cân bằng.

- Ư!

- Nhịn một chút, đã có thể rút ra rồi.

- Đau...

Thập Bát cắn môi, cảm giác thứ đó đang bị lôi ra khiến y bất giác co chân lại, bảo vệ nơi yếu ớt đó.

"Chát"

- Nằm yên. – Hiên Viên Cẩn ra lệnh.

Thập Bát không dám cựa quậy, y cắn môi càng chặt hơn. Hắn nhìn thấy môi y bị cắn bật đến chảy máu, nhíu mày:

- Không được cắn môi.

Thập Bát không trả lời, hắn liền dùng sức cạy miệng y ra, nhét hai ngón tay vào miệng y, đúng như dự đoán y không dám cắn tay hắn, hắn được đà càng vào sâu bên trong.

- Sắp được rồi, kiên nhẫn thêm một chút nữa. – Hạ Miên không ngừng cổ vũ.

Lúc kéo ra, phía dưới là chất dịch nhơm nhớp màu đỏ cũng theo đó kéo ra một sợi tơ dài.

- Đã được rồi... - Hạ Miên thở phào một hơi. – Ngài có thể thả cậu ấy ra được rồi.

Anh nhìn lên, Hiên Viên Cẩn giật mình rút ngón tay ra, cũng buông cả cổ tay y ra. Tuy vậy nhưng anh đã vô tình trông thấy mất rồi, biết đây không phải là cảnh có thể nhìn, anh vội vàng lùi ra phía xa, lấy lại bình tĩnh nói:

- Sự cố này là lỗi của bên chúng tôi, chúng tôi sẽ hoàn trả toàn bộ số tiền của ngày hôm nay và miễn phí cho ngài 5 món của của tiệm, đồng thời sẽ cung cấp thuốc và chế độ ăn uống để điều dưỡng cho tiểu tính nô của ngài. Tuy nhiên, chúng tôi xin phép thu hồi lại món đồ này để khắc phục và cải tiến.

- ... Được, ngươi đi lấy đưa cho hắn đi.

- Vâng chủ nhân.

Trong lúc Hạ Miên nói thì y đã từ từ bò xuống đất, mặc dù đầu y vẫn còn choáng khi cổ trùng ra khỏi cơ thể và đỉnh phân thân còn đang rỉ chất dịch đỏ, nhưng không có sự cho phép y không dám nằm như vậy...

Thập Bát lấy ra bao da, bên trên có 9 cây, đều đã được rửa kỹ càng. Hạ Miên nhận lấy rồi nói:

- Ngày mai xin cho tiểu tính nô của ngài đến cửa tiệm để nhận thuốc, hôm nay hãy rửa qua bằng nước ấm và giữ sạch sẽ ạ.

Nói xong thì Hiên Viên Cẩn vẫy tay, anh đi ra và đến căn phòng đã được sắp xếp cho khách.

- Dọn dẹp đi! – Hắn ra lệnh.

- Vâng chủ nhân... Sau đó... nô có thể dùng nước tắm ban nãy không ạ...?

- ... Được, nhưng đừng làm ồn.

- Nô hiểu ạ, đa tạ chủ nhân. - Thập Bát vui mừng tạ ơn.

Hôm nay không sử dụng gì nhiều cả, Thập Bát nhanh chóng dọn dẹp, khi y xong thì nước tắm vẫn còn ấm, y ngâm đến khi nước tắm hoàn toàn nguội lạnh, thì mới gọi người vào để dọn dẹp. Tất nhiên y sẽ nhận được những ánh mắt khó chịu, nhưng mà không sao cả, y... vẫn luôn bị như vậy mà...

===========================

"Mình đây là... đang ở trên xà nhà sao? Cửu ca? Huynh ấy đang vái bài vị của ai vậy?"

Khi đó một người mở cửa tiến vào, người này...

"A Cẩn? Sao lại mang theo kiếm?"

- Chủ tử, người cũng đến thăm Thập Bát sao? Mới đây đã được 49 ngày rồi...

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

  1. ủa sao lại 49 ngày???? bé đã ngủm đâu mà có bài vị, au lm tui tò mò quá nhaaa

    Trả lờiXóa
  2. ra chương hơi lâu lâu lâu nhưng mà tui đợi đc <3

    Trả lờiXóa
  3. bé mơ thấy mik hẹo ha hồn xuyên rồi😂

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44