Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 35

Chương 35

"Mình đây là... đang ở trên xà nhà sao? Cửu ca? Huynh ấy đang vái bài vị của ai vậy?"

Khi đó một người mở cửa tiến vào, người này...

"A Cẩn? Sao lại mang theo kiếm?"

- Chủ tử, người cũng đến thăm Thập Bát sao? Mới đây đã được 49 ngày rồi...

"Thăm mình?"

Thập Bát vội xuống trước mặt hắn, tư thế cung kính gọi: "Chủ nhân."

- Không, ta là tìm ngươi.

"Sao vậy? Không nhìn thấy mình sao? Không lẽ..."

Thập Bát hoảng sợ quay đầu nhìn lên bài vị, trên đó ghi vỏn vẹn hai chữ: Thập Bát. Y rùng mình, vội níu lấy góc áo của hắn, gào lên: "Chủ nhân! Nô ở đây! Nô ở đây mà! Nô chưa chết! Nô vẫn còn sống!" Nhưng y không thể túm lấy, mà cơ thể y xuyên qua lớp áo.

- Chủ tử có gì sai bảo.

- Cũng không hẳn là sai bảo, chỉ là ta đã hứa với Thập Bát... - Hắn từ từ rút kiếm.

"Chủ nhân! Nô ở đây! Ở trước mặt người mà!" – Y cố gắng gào thét.

- ... sẽ để cho những người hắn thân cận nhất...

"Chủ nhân! Chủ nhân! Đừng!"

- ... tế bái hắn 49 ngày...

"Chủ nhân! Cửu ca, huynh mau chạy đi!"

Cửu có lẽ hiểu ra rồi, y thấy Cửu nhắm mắt, hơi ngửa cổ. Cho dù chạy đi thì vẫn còn độc ảnh vệ, có thể sống được bao nhiêu ngày?

- ... rồi đi theo hắn!

"Không! Không!"

Vừa dứt lời, lưỡi kiếm dứt khoát chém xuống.

Mộng chuyển, y thấy Hiên Viên Cẩn lần lượt tìm đến Ảnh Thập, sư phụ, Thục di, A Ngật, A Phong, tiểu Ngôn, thậm chí cả Vương thúc, đều chỉ có một kết cục...

"Không... không... làm sao huynh ấy có thể tìm ra họ chứ? Mình không được cho phép về thăm nhà, sau đó cũng không hề để lộ manh mối, họ đã chuyển đi nơi khác ngay cả sư phụ mình cũng không cho biết địa chỉ cơ mà? Sao lại..."

=====================

- Không!!!

Thập Bát bừng tỉnh, y hít thở nặng nhọc, mồ hôi lạnh túa ra. Bỗng y thấy hắn tay cầm chuôi kiếm đang giắt ở bên hông, Cửu thì đang quỳ một chân, y sợ hãi bò nhanh đến, túm lấy góc áo của hắn, đôi mắt ươn ướt mở to cầu xin:

- Chủ nhân... nô vẫn còn sống... vẫn còn sống... xin ngài...

- Cút ra! – Hắn khó chịu.

- Chủ nhân... người thấy nô rồi sao...? – Y lẩm bẩm.

Thập Bát vui mừng buông tay, quỳ sấp mặt xuống trước hắn. Lúc này ngoài Cửu ra thì có thêm các ảnh vệ khác đến, hình như là hễ ảnh vệ nào không làm nhiệm vụ thì đều đến.

- Chủ tử, tất cả đã chuẩn bị xong.

"Chủ nhân sắp đi đâu sao?"

- Thập Bát, ngươi ở lại làm nhiệm vụ của ngươi, lúc ta trở về phải thấy mọi thứ đều đã hoàn thành.

- Vâng chủ nhân.

Thập Bát không dám ngẩng mặt lên, vì tất cả mọi người ở đây ai cũng trang phục chỉnh tề, còn y thì...

Sau khi mọi người đã rời đi hết, Thập Bát mới chầm chậm quỳ thẳng, lau đi giọt nước mắt trên khóe mi, y không biết tại sao y lại như vậy... là nhẹ nhõm... hay là tủi nhục...?

Thập Bát len lén lấy ra bộ quần áo y để sẵn trên xà nhà mặc vào, rồi như cũ cuộn tròn trong chiếc nệm được tạo thành từ chăn của y.

"Lạnh quá..."

Sáng hôm sau, Thập Bát như thường lệ thức dậy rất sớm, y thắp nến rồi làm sổ sách, phần mực hôm qua đã đổ vào cả những ngày trước đó, nên y phải chép lại qua một cuốn khác, phần nào không thể đọc được thì y phải tính lại hoặc phải tìm đến những báo cáo của ngày đó. Thập Bát cố gắng không động đến hạ thân đang còn nhức nhối, tư thế căng cứng gượng gạo như vậy khiến phần eo của y đau hơn.

Ánh nến hắt lên gương mặt của y, khuôn mặt y không hề sưng phù lên mặc dù tối hôm qua y đã khóc rất nhiều. Đó là do Hiên Viên Cẩn không thích gương mặt của y bị sưng lên, nên đã tìm đến một người Nam Cương chuyên tạo ra những cổ trùng có công dụng kì quái, để làm ra loại cổ trùng này.

Nó giúp y không bị sưng tấy ở mặt sau khi khóc, nhưng bù lại, mỗi lần như vậy đầu y rất đau, đau như muốn nứt ra. Hôm nay cũng vậy, y thậm chí dùng tay đấm thẳng lên đầu, nhưng không có cảm giác gì cả.

Có lẽ vì bình thường ăn sáng đúng giờ, nên bây giờ y đã rất đói, y đợi khoảng 1 khắc, không có ai đưa đồ ăn đến thư phòng, nên y quay trở lại tẩm phòng, lại đợi thêm 2 khắc nữa, cũng không thấy ai đến.

"Đúng nhỉ, chủ nhân đã đi rồi, làm gì có ai rỗi hơi lại bận tâm đến một tên như mình chứ? Bây giờ phòng bếp đã nghỉ rồi, đợi đến trưa vậy..."

Thập Bát lại quay lại thư phòng. Đến trưa, y lại làm hơi lố thời gian một chút, đến phòng ăn thì lúc đó đã vắng người rồi.

- Xin lỗi, tôi đến để ăn cơm.

- Hể? – Ông bếp trưởng có vẻ ngạc nhiên. – Cậu ở bên nào?

- Tôi là Thập Bát, là... ảnh vệ...

- Không đúng nha, ảnh vệ của Vương gia chỉ có 10 người, mà mọi người đều đi làm nhiệm vụ hết rồi.

- Vậy... là ám bộ...

Ông tuy đã thuộc lòng những người thuộc ảnh vệ và ám bộ, nhưng vẫn hoài nghi lật danh sách ra tìm, vẫn không có ai trong ám bộ tên Thập Bát. Ông mới hỏi:

- Không phải, cậu có thẻ không? Nếu không phải ảnh vệ hay ám bộ, thì phải có thẻ chứng minh cậu là người trong phủ. Nếu không tôi sẽ gọi cho thủ vệ.

- Tôi... không có... bình thường tôi vẫn là ăn cùng với... ở trong phòng...

- A, cậu là người nam sủng kia! – Ông lập tức hiểu ra. – Nhưng làm sao bây giờ? Hôm nay Vương gia không có trong phủ, nên không có phần ăn cho ngài ấy, cũng không có phân phó gì, nên tôi không làm dư, chỉ còn đủ 3 phần cho 3 người, mà còn hơi ít nữa. Hay là cậu ra ngoài kiếm gì đó ăn tạm nhé, đến tối tôi sẽ làm cho cậu một phần. Xin lỗi nhé.

- Không sao, vậy tối tôi sẽ quay lại.

Bếp trưởng này vậy mà lại không gắt gỏng hay khinh thường y, việc đó làm y vui đến mức có thể quên đi cơn đói, nhưng không lâu sau bụng y lại cồn cào.

Đến tối, y quay lại bếp.

- Xin lỗi cậu, tôi có làm cơm cho cậu rồi, nhưng mà Ảnh Tam đột nhiên quay về sớm, nên... Nhưng tôi đang làm cho cậu rồi, cậu đợi một lát nhé.

- Không sao.

Mặc dù phải đợi nhưng cuối cùng cũng có thể ăn, vậy là được rồi.

Tối đến, khi y đang nghỉ ngơi một chút, thì Ảnh Tam đột nhiên áp sát, lần mò xuống hạ thân y, bị y bắt được.

- Chà, hôm nay sung sức quá nhỉ?

- Huynh muốn làm gì?

Khi Thập Bát có nội lực, y chẳng sợ Ảnh Tam nữa, vì trong đợt tranh đấu gần nhất, y vẫn có thể đấu ngang tay với Ảnh Tam dù đêm hôm trước y phải hầu hạ chủ nhân phát tiết.

- Chẳng có gì cả.

Ảnh Tam nhún vai, vùng ra rồi đi mất.

Ngay cả những ám bộ còn ở lại hôm nay cũng không tìm đến y làm phiền, cả ngày hôm nay y trải qua rất thoải mái.

“Ước gì ngày nào cũng có thể được như hôm nay.”

Thập Bát lấy từ trong túi ra một hộp dược cao, là loại mà Hiên Viên Cẩn đưa cho y, thì ra nó được bán ở Tiêu phòng.

“Cũng may là hôm nay Hạ Miên còn tặng thêm một hộp này, chứ hộp dược cao cũ đã hết mất rồi. Mà… đây là được làm từ gì? Sao giá của nó lại cao đến như vậy? Đến 1 lượng bạc 1 hộp chỉ bằng lòng bàn tay?”

Thập Bát không biết rằng Hạ Miên vậy là đã hạ thấp giá của nó xuống rồi, vì anh lo y sẽ ngại mà không dám nhận.

- Chúng tôi đến rồi.

- Được, đi thôi. – Y đáp lại.

“Hôm nay mình phải tốn khá nhiều thời gian để dùng vũ lực khiến họ quy phục, bọn họ đều là những người theo Ảnh Tam lăng nhục mình trước đó, rất phù hợp cho nhiệm vụ lần này.”

Trước khi rời đi, Hiên Viên Cẩn có để lại một lá thư yêu cầu nhiệm vụ, đặc biệt lưu ý chỉ có một mình y được phép biết. Những ám bộ đi cùng y hôm nay, tất cả, đều không thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai. Ánh mắt y lóe lên một tia sáng bạc, lạnh lẽo nhìn họ.

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

Đăng nhận xét

Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44