Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 36
Chương 36
- Ngươi làm tốt lắm, hôm nay hai người đó đã có mâu thuẫn rồi, không còn yên lặng như trước nữa.
"Chát"
- B... bốn mươi... chín... đa tạ... chủ... nhân... khen ngợi...
"Chát"
- Nă... năm mươi... ư...
Hiên Viên Cẩn ngồi xuống chiếc ghế ở gần đó, ném roi đi, nhìn thiếu niên đang bị treo kia, thưởng thức những tiếng đinh đang êm tai từ cổ chân nhỏ nhắn ấy đang cố gắng chống đỡ.
"Ngài không nghĩ là chỉ với những ánh nến mờ ảo dưới mật thất thì không thể nào chiêm ngưỡng hết được cái cơ thể mềm mại đó sao? Ngài nghĩ sao về việc cải tạo thêm một căn phòng có nhiều ánh sáng, hay thử làm ở ngoài trời nhỉ?" – Bên tai hắn lại vang lên câu nói của quản sự.
Hắn cảm thấy điều đó cũng có lý, tuy hắn chưa bao giờ tuyên dâm vào ban ngày, nhưng mà nhìn Thập Bát như thế này đúng là khó kìm lòng được.
Bây giờ đang là khoảng đầu giờ Ngọ, hôm nay khá ít việc, cứ như là khoảng trời bình yên trước cơn bão vậy, nên bây giờ hắn đã về Vương phủ rồi. Nơi hắn đang ngồi là một đình nghỉ mát trong Vương phủ, xung quanh bốn bề thoáng đãng, dưới làn nước xanh mát là những cụm hoa sen và những chú cá nhiều màu sắc đang bơi lội. Âm thanh lá cây xào xạc và tiếng cá quẫy nước khiến tâm trạng như được bao bọc bởi mẹ thiên nhiên, vô cùng thư thái.
Ánh sáng ban trưa chiếu qua từng tấc da thịt hồng hào, lẫn vào đó là những vết roi đỏ sẫm, đường nét cơ thể mềm mại cân đối, những nơi nhạy cảm màu sắc hồng hào trông rất đáng yêu, khung cảnh thiên nhiên xanh ngát vậy mà lại hợp với hình ảnh này một cách không ngờ.
- Ch.. chủ nhân...
Thập Bát gọi hắn bằng giọng mũi, nước trên khóe mi y vẫn chưa khô, hai viền mắt đỏ ửng, y bị treo lên hai chân miễn cưỡng chạm đất, cơ thể bị kéo căng run rẩy không thôi.
- Chủ nhân... nô biết lỗi rồi... nô... sẽ không cãi lại ngài nữa... xin ngài... thả nô xuống đi mà...
Hiên Viên Cẩn vẫn nhìn y, nhưng mà không có đáp lại, y thất vọng nhìn xuống mặt đất.
Ban nãy hắn ở đây ra lệnh cho y cởi bỏ y phục, nhưng y lại cứ chần chừ năn nỉ mãi, nên mới thành như vậy, còn bị phạt roi...
Y nhìn y phục bị xé tả tơi ở trên mặt đất, lại nhớ đến ban nãy hắn đã mạnh tay như thế nào, đáng sợ như thế nào. Phía dưới tai và trên người y vẫn còn những vết xước do hành động mạnh bạo khi đó.
Thập Bát không muốn làm ở bên ngoài, bên ngoài không chỉ có 1, 2 người, mà là rất nhiều, tuy là có ra lệnh cấm đi lại khi Vương gia đang ở đây, nhưng còn những ám bộ, ảnh vệ thì sao? Tuy ở đằng xa nhưng thỉnh thoảng cũng vẫn có người hầu đi qua mà...
Thập Bát càng nghĩ càng tủi thân, vốn dĩ trong phủ này y đã bị khinh thường, nhưng sau ngày hôm nay, đến cả mặt mũi để gặp người y cũng không còn nữa rồi...
Hiên Viên Cẩn đứng dậy, bắt đầu mơn trớn cơ thể y, một tay hắn đặt ở eo y, hưởng thụ xúc cảm từ nơi đó mang lại, tay còn lại hắn trượt từ gáy y, theo cột sống đi xuống, Thập Bát rướn người, cơ thể căng cứng theo từng hành động của hắn.
- Ư!
Hiên Viên Cẩn luồn tay vào giữa hai cánh mông y, chạm đến cúc huyệt thì đâm thẳng vào trong. Lúc này một lượng lớn bạch dịch theo ngón tay hắn mà tuôn ra.
- Hôm nay nơi này của ngươi trái lại lại rất vâng lời, ta nghi ngờ lúc ngươi ở Nguyệt Cung không chỉ được đào tạo làm ảnh vệ, mà còn được đào tạo làm tiểu quan đấy.
- Chủ nhân... nô không có...
Bỗng nhiên lúc này Ảnh Tam xuất hiện:
- Chủ tử, bữa trưa đã được đưa đến.
- Đem vào đi.
- Chủ nhân... - Thập Bát hoảng sợ.
Hiên Viên Cẩn cắt đứt sợi dây đang treo y lên, lúc những người hầu khác gần đến, thì hắn ném lên người y y phục bị xé ban nãy, đủ để y che đi cơ thể.
Y ngồi co mình lại một góc nhìn bàn ăn đang được dọn lên, món nào món nấy đều được trang trí đẹp mắt, vẫn còn nóng hổi.
"Thơm quá..."
Bụng y âm thầm biểu tình, y ngẩng lên nhìn từng món ăn được đưa lên bàn, rồi thất vọng cúi mặt nhìn xuống đất, vì những món này căn bản không dành cho y...
"Không thấy cháo... trưa nay lại không được ăn rồi..."
Thập Bát ngọ nguậy bàn chân muốn dùng y phục che đi, tiếng đinh đang của lắc vàng trên cổ chân y thu hút những ánh mắt của thị nữ, y cảm giác được là họ đang nhìn y... rất khinh thường y...
Đói bụng, Thập Bát cố gắng nghĩ về những thứ khác để phân tán đi cơn đói.
Ba tháng trước, nhiệm vụ hắn giao cho y đi làm tuy tổn thất khá nhiều ám bộ, nhưng thành công mỹ mãn: Cuộc gặp gỡ bí mật của Thái tử và Tướng quân Tây Tề bị tập kích, Tướng quân của Tây Tề bị thương nặng, Thái tử cũng không tránh khỏi bị thương.
Sau khi điều tra, các manh mối trên đám tử sĩ đó như ấn kí, vũ khí, trang phục đều hướng về Tam hoàng tử, cả hai đều nghĩ rằng là do Tam hoàng tử bày kế, không muốn Thái tử kết liên minh với Tây Tề, hạn chế không để Thái tử bành trướng thế lực.
Nhưng sau đó, có một bức mật thư nặc danh gửi cho Tướng quân của Tây Tề, nói rằng giày của những tử sĩ đó là loại cao cấp, chỉ được cung cấp cho những thị vệ trong cung, mà trong cung, thì là địa bàn của Thái tử, những thị vệ trong cung cũng đều là người của Thái tử.
Sau khi xác minh những điều trong bức mật thư là thật, đừng nói kết liên minh, không trở mặt thành thù cũng là may rồi.
"Nếu Thái tử điện hạ không thực sự muốn liên minh với Tây Tề chúng tôi thì không cần bày ra thế trận lớn như vậy đâu, trực tiếp nói ra là được rồi. Để thân thể cao quý như ngài phải bị thương chúng tôi có chín cái đầu cũng không đủ cho ngài chặt đâu!"
Tướng quân Tây Tề nói như vậy rồi lập tức rời đi, Thái tử chắc chắn là do Tam hoàng tử bày mưu, nên ghi thù khiêu khích hắn khắp nơi, âm thầm gây khó dễ, đến hôm nay đã có một trận cãi vã lớn, y cũng không biết tình hình cụ thể thế nào, nhưng chắc là họ đã công khai trở mặt với nhau.
Tất nhiên vào ngày hôm đó, Hiên Viên Cẩn đã nhận lệnh của Thái tử đi xử lý viên quan một mặt hai lòng ở phía Nam, lại còn dẫn theo tất cả ảnh vệ có khả năng điều khiển ám bộ đi, nên không hề bị nghi ngờ.
"Sớm muộn gì Hoàng đế cũng sẽ nhúng tay vào, để đảm bảo cán cân quyền lực luôn ở vị trí cân bằng."
- Này!
Ảnh Tam đưa cho y một túi nước, ngắt ngang dòng suy nghĩ của y, Thập Bát nghi hoặc nhìn anh ta: "Sao hôm nay huynh ấy lại..."
Nhưng đúng là bây giờ y đang rất khát nước, yết hầu y đưa lên rồi lại đưa xuống, chầm chậm gọi với âm thanh vừa đủ nghe:
- Chủ nhân...
- ...
Không trả lời, đồng nghĩa với việc không được phép. Thập Bát quay sang nói với Ảnh Tam:
- Đa tạ huynh.
- Ừm.
Ảnh Tam cất đi túi da, nhưng không rời đi mà bắt đầu luồn tay vào ngực y, Thập Bát hoảng sợ tránh né, nói lớn mong Hiên Viên Cẩn ngăn cản hành động thô lỗ này:
- Huynh làm gì vậy?
- Chỉ là chạm chút thôi. Nào, lại đây!
Anh ta túm chân y kéo lại, tiếng đinh đang lần này vang lên... nghe rất bất lực...
Không từ bỏ, y lùi dần về phía Hiên Viên Cẩn, thậm chí còn chạm vào chân hắn, nhưng hắn chỉ khó chịu nhìn y cảnh cáo, không hề ngăn cản hành động của Ảnh Tam.
Thập Bát nhìn thấy ánh mắt ấy thì bỏ cuộc, lùi về góc nhỏ ban nãy y ngồi.
"Đã bao nhiêu lần rồi... sao mình vẫn hy vọng là chủ nhân sẽ ra mặt cho mình chứ...?"
Tay y vẫn giữ chặt phần y phục để che đi cơ thể, để bàn tay của Ảnh Tam luồn vào ngực y, mân mê nhũ hoa của y, rồi trượt dần xuống phía dưới, bắt đầu nắn bóp hai tiểu khỏa cầu, khiêu khích cơ thể đã vô cùng nhạy cảm của y.
- Muốn ra không? – Anh ta thì thầm bên tai y, rồi tăng tốc độ khiêu khích của các ngón tay.
- Không! Không muốn! Đừng mà... xin huynh... - Thập Bát lắc đầu giữ lấy tay của anh ta mà van xin.
Ảnh Tam có vẻ rất bất ngờ vì chuyện này, nhưng cũng không ép buộc y thêm nữa, mà tay lại càng đi xuống dưới khuấy động cúc huyệt của y, bạch trọc bị giữ ở bên trong cũng dần dần chảy hết ra sàn.
- Đủ rồi ảnh Tam. – Hiên Viên Cẩn lên tiếng.
- Đa tạ chủ tử hậu ái. - Ảnh Tam lập tức dừng lại, cười vui vẻ rồi rời đi.
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Đồ tồi HVC, để bé bị lăng nhục dzị mà coi đc đó
Trả lờiXóa(; ̄Д ̄)
con trai cưng cụa toi, tội quá
Trả lờiXóa