Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 37
Chương 37
Không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh, đến mức tiếng thở dốc của y cũng nghe được rất rõ ràng.
- Có vẻ như ngươi rất thích.
- Chủ nhân, nô không có.
- Đã suy nghĩ ra chưa?
- Nô…
- … Có vẻ ngươi vẫn chưa chịu nói sự thật rồi.
- Nô… nói là sự thật mà…
“Chát!”
Một bên má của y hằn rõ dấu tay.
“Thật sự là chính đệ đã chỉ cho huynh mà…”
Sáng hôm qua, lúc đang ở trong thư phòng một mình khi Hiên Viên Cẩn đi xử lý chuyện của Hình bộ, Thập Bát bỗng nhiên nổi hứng lên muốn xếp giấy, y xếp khá nhiều, từ thỏ, hạc, chim, hổ, cá,… nhưng chính cách y xếp cá đã vô tình gợi lên cho Hiên Viên Cẩn kí ức xưa.
Hồi nhỏ y rất nghịch ngợm, nên nương y đã bắt y phải ngồi xếp giấy để rèn giũa tâm tình, nếu đến tối mà y chưa xếp đủ số lượng nương yêu cầu, thì phần quà vặt của y hôm sau sẽ bị cắt, có điều y không nghĩ đến là y cũng khá khéo tay.
Mấy ngày đầu y khó chịu ngó lơ, xếp vài cái cho có, không nghĩ đến nương là làm thật, chỉ cho y ăn ngày 3 bữa, không đủ no. Sau đó y mới chịu ngồi xếp, rồi lại chạy qua rủ hắn xếp cùng. Cũng chính là lúc đó, y đã mày mò tìm được cách xếp để vây và đuôi cá vàng uốn lượn như thật.
Thập Bát nói với hắn là y đã chỉ cho hắn lúc nhỏ, nhưng hắn không tin, một mực khẳng định rằng y đang nói dối, mà người đã chỉ y cách xếp này chính là “tiểu Thanh”.
Hắn cho rằng y cố tình che giấu tung tích của tiểu Thanh, nên đã ra sức tra hỏi y, từ hôm qua y đã không được ăn gì, chỉ uống được một ít nước…
- Nằm lên đây.
Hắn chỉ lên trên bàn, không biết thức ăn đã được dọn sang 2 bên từ lúc nào.
- Khoan đã, lau cái hạ thân dơ bẩn kia của ngươi đi.
- Vâng, chủ nhân.
Thập Bát vâng lời lấy những mảnh vải vụn lau đi phần bạch dịch giữa hai chân rồi trèo lên bàn, y suýt ngã khi hắn bất ngờ kéo y phục y đang nắm chặt để che đi cơ thể.
Sau khi y đã nằm lên trên, hắn chính tay bàn biện thức ăn lên người y, đầu đũa hắn lướt qua nhũ hoa của y thì dừng lại trêu ghẹo nó, lướt qua eo y thì đầu đũa di chuyển rất chậm, lướt qua phân thân của y thì mạnh bạo gắp lấy nó mà kéo. Hắn còn đặt lên đôi môi khô khốc của y một quả dâu đỏ tươi mọng nước được Hoàng đế ban thưởng.
Những giọt nước chảy xuống từ quả dâu khiến y dè dặt nuốt xuống, sợ sẽ bị hắn phát hiện. Hiên Viên Cẩn bày biện xong thì bắt đầu nhấm nháp y như một món tráng miệng.
Thập Bát cảm nhận được đầu lưỡi ấm nóng ẩm ướt du ngoạn qua từng tấc da thịt, cảm nhận được những cái đay nghiến trên nhũ hoa mẫn cảm, cảm nhận được ngón tay đang khơi gợi lên từng đợt khoái cảm cuộn trào.
Sở thích này của hắn là từ lúc bất ngờ xông vào phủ của tên quan lại thờ hai chủ kia, thấy hắn đang ăn những thức ăn được bày biện trên cơ thể của một người phụ nữ.
Có điều từ lúc đó, ngày nào hắn muốn bày thức ăn lên cơ thể y thì y đều được tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng, còn có tinh dầu đắt tiền nữa. Tuy là sau mỗi lần như vậy thì trên người y lúc nào cũng ngập tràn vết đỏ.
- Quả dâu đó thưởng cho ngươi, tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại.
- Vâng, đa tạ chủ nhân ban thưởng.
Thập Bát âm thầm vui vẻ: “Thì ra tên nó là quả dâu, hình như đây là cống phẩm, không nghĩ đến mình còn có phúc phần này.”
- Ư…
Khi Thập Bát đứng dậy, cơn đau từ lưng và hạ thân ập tới, làm y nhớ đến cơ thể bây giờ của y xấu hổ đến mức nào, y lượm lặt những mảnh vải muốn che đi cơ thể nhưng nó đã bị xé vụn, không có mảnh nào đủ to để y có thể che đậy cơ thể, mảnh to nhất cũng chỉ đến ngang hông y.
Thập Bát bối rối nghĩ cách để sử dụng hiệu quả những mảnh vải đó, khi ngước lên thì thấy một cái chăn, nghĩ thầm: “Chắc là chủ nhân để lại.” rồi không nghĩ ngợi nhiều mà liền dùng nó quấn quanh người.
===============================
- Chủ nhân… nô lạnh quá…
Giọng nói y run run, hôm nay y không làm sổ sách, mà bắt đầu từ chiều đã ở trong mật thất, đến bây giờ đã hơn 2 canh giờ rồi.
Bây giờ vẫn đang là mùa Đông, mật thất ẩm ướt lạnh lẽo, y bị khóa vào trong một cái hộp thủy tinh trong suốt, hai chân bị khóa vào 2 cạnh, đá lạnh được đổ vào đến mắt cá chân, khi tan thành nước sẽ thay đá mới. Hai tay và cổ y bị khóa vào mặt kiếng trên cùng, góc cạnh tuy đã được mài kỹ càng, nhưng cạ vào nhiều lần tay y vẫn là bị mài đỏ rồi…
Hiên Viên Cẩn đứng dậy, từ từ đi đến gần mà nâng cằm y lên, tay kia thì mất kiên nhẫn giựt mạnh tóc của y:
- Ngươi nói ra người đã chỉ ngươi gấp cá vàng là ai, đang ở đâu thì ta sẽ thả ngươi ra, ngoài ra sẽ thưởng thêm cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn. Như vậy ngươi vẫn không muốn nói sao?
- Nô nói thật mà chủ nhân.
“Chát!”
- Há miệng! Uống thuốc!
- Ưm! Khụ… khụ… - Hắn bóp cằm y đổ chén thuốc vào, y ho lên sặc sụa.
“Choang” – Hắn ném chén thuốc xuống sàn, vỡ toang thành từng mảnh.
- Hôm nay ngươi cứ ở đây suy nghĩ cho kỹ càng.
Hắn nói một câu rồi bỏ lại y trong mật thất, cơn lạnh lẽo bao vây lấy cơ thể của y.
Bây giờ cứ mỗi khi mặt trời khuất bóng là cơ thể y lại lạnh run lên, cái lạnh buốt đến xương tủy, nguyên nhân đầu tiên y nghĩ đến chính là chén thuốc mà y phải uống hằng ngày.
Đã nửa năm kể từ khi y uống thuốc đó, cơ thể y thay đổi theo từng giai đoạn rất rõ ràng:
Trước đây lúc ở Nguyệt Cung, y phát triển như những thanh niên đọc sách bình thường, không quá thô thiển cũng không quá mềm yếu, cái gì nên có thì cũng có, cái gì nên làm cũng đã làm, mọi người đều nói rằng sau này y sẽ có khí chất ngút trời, nam tính không ai bì kịp.
Chỉ sau khi uống thuốc của lão vương gia, cơ thể y bắt đầu chậm phát triển rồi dừng hẳn, làn da màu đồng khỏe khoắn của y không còn sần sùi thô ráp nhưng đã trở nên trơn bóng, những vết sẹo cũng dần mờ đi, ngay cả vết bỏng đáng sợ bên vai phải cũng biến mất. Tuy nhiên y vẫn còn những nét nam tính, sức lực cũng không hề tiêu hao. Nhưng dần dần, lông trên người y bắt đầu thưa thớt và biến mất.
Y vẫn còn nhớ cái ngày y phải uống lượng thuốc gấp ba lần mọi khi, đêm đó y cuộn người trong chăn rên rỉ, cơ thể khó chịu vô cùng, đầu y đau như búa bổ, tai y ong ong, trán y ướt đẫm mồ hôi, chân mày nhăn lại, đôi mắt như bị ai đó xối nước sôi vào. Y nằm như vậy tròn 3 ngày, nhưng thuốc phải uống thì không hề dừng lại.
Khi mắt y trở nên dễ chịu hơn một chút, y thử mở đôi mắt đã nhắm chặt 3 ngày ra, mọi người đều nói mắt của y đã biến thành màu xanh, nhưng điều làm y hoang mang sợ hãi lúc đó là mọi thứ xung quanh trở nên vô cùng mờ nhạt, may mắn là vài ngày sau thì trở lại bình thường, có điều không còn được tinh tường như lúc ban đầu nữa. Tóc của y cũng là lúc đó đã biến thành màu bạc óng ánh.
Những ngày sau đó y không có hứng thú ăn uống, chỉ là ăn để duy trì, nên không đủ cung cấp cho cơ thể phải hoạt động nặng như thế, cơ thể y ngày càng ốm yếu, cũng may là y thiên về nội lực và kỹ thuật hơn là sức mạnh, nên thành tích của y trong Nguyệt Cung không tuột dốc. Tuy nói y nằm bệnh liệt giường 3 ngày, cơm có thể không ăn nhưng thuốc thì vẫn phải uống, da y cũng bắt đầu trở nên sáng hơn, hay nói tái nhợt thì sẽ càng chính xác.
Sau khi uống thuốc của Hiên Viên Cẩn, cơ bắp của y đã chỉ còn những khối mờ nhạt, da cũng hồng hào, mịn màng và nhạy cảm hơn lúc trước, nhất là những nơi cần dùng để hầu hạ. Những cơn lạnh buốt từ trong xương bắt đầu tràn ra, phân thân y cũng dần trở nên mềm mại. Cơ thể y càng lúc… càng giống tiểu quan…
Ngay cả nội lực của y cũng đang dần tiêu tán, lúc trước y có thể đánh ngang với Ảnh Tam – người có thực lực đứng thứ 2 trong số các ảnh vệ - ngay cả khi cơ thể đau nhức do mới hầu hạ hắn chỉ vài canh giờ trước. Nhưng ở trận tỉ thí tháng trước… Nếu nói võ công của y lúc trước là 10 phần, thì bây giờ… chỉ còn 7…
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Cập nhật 26/03/24 😋
Chuyện là au mới lập 1 cái page Facebook tên là Nhu Lâm cute á, dùng để nói chuyện phiếm với các tình iu nè. Nên là có ai mà muốn tâm sự mỏng gì với au mà ngại đăng comment thì mọi người nhắn vào đây nha, với cho au xin 1 like 1 theo dõi lun nhé. (づ ̄ 3 ̄)づ
Page là về những tin ngoài lề của truyện thui, chẳng hạn như cao hứng cái viết cái short vài ba chục từ nên ngại đăng lên dòng truyện chính hì hì []~( ̄▽ ̄)~*
Tính ra vì ngại nên biết bao nhiêu cái khoảnh khắc nho nhỏ nho nhỏ au cho qua hết lun
(;'д`)ゞ
Hay là lâu lâu lên than bí chẳng hạn 😅😅😅
T cũng từng có ý định hỏi là Au có page khum cho t tiện tìm kiếm🤭
Trả lờiXóa