Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 38
Chương 38
- Này, ngươi còn tỉnh không?
“Ai vậy? Ảnh Tam? A… đã đến giờ thay đá rồi sao?”
Chân y đã không còn cảm giác rồi, những cơn run rẩy chỉ đến theo bản năng…
Ảnh Tam tháo chốt ô vuông nhỏ ở dưới dùng để thoát nước, như những lần trước thì sẽ mở một ô hình tròn trên vách sau lưng y để đổ đá vào, vì nó nằm ở ngay eo y nên những thị vệ thay đá sẽ nhân cơ hội mà sờ soạng y, y bị cố định chỉ đành cam chịu những cái sờ soạng thô lỗ đó.
Ảnh Tam cũng không ngoại lệ, hắn luồn tay vào eo y, lần mò lên nhũ hoa, rồi lại mân mê hạ thân y, Thập Bát cắn môi, nhẫn nhịn đến khi Ảnh Tam dừng lại. Bỗng nhiên hắn lấy ra chiếc túi da, đưa lên trước mặt y:
- Nào, uống chút nước trước đi.
Ảnh Tam cầm lấy túi da kề sát bên môi y, yết hầu y bắt đầu lên xuống liên tục. Từ hôm qua y vẫn chưa ăn gì cả, chiều đến giờ cũng chưa có được một miếng nước để thông họng, y đã không còn lý trí để từ chối rồi...
“Chắc là chủ nhân sẽ không biết đâu… chỉ một chút thôi…”
Thập Bát hé môi, vươn lưỡi ra muốn uống một chút cho thông họng, nhưng đây không phải là nước…
“Là cháo sao? Vẫn còn ấm…” – Y nghẹn ngào, tham lam nuốt từng ngụm lớn. Nhưng mà ở nơi cổ y bị giữ lại ấy, khoảng trống thật sự quá nhỏ, chỉ là yết hầu lên xuống một chút thôi cũng đã đụng phải viền của tấm kính rồi.
- Từ từ thôi, cẩn thận bị sặc, cứ như heo ấy, nuốt gì mà to thế kia. - Ảnh Tam nói bằng giọng điệu ngả ngớn như mọi khi nhưng bàn tay đút cho y lại rất cẩn thận.
Sau đó Ảnh Tam lại đút cho y một túi khác, lần này là nước ấm. Y uống mà nước mắt không ngừng rơi.
- Đa tạ huynh…
- Không có gì, ngươi mà chết mất thì ta đâu còn đồ chơi để chơi chứ. Ta biết đi đâu tìm được tên tiểu quan như ngươi đây?
Tuy nói như vậy nhưng thứ Ảnh Tam đổ vào hộp không phải là đá lạnh mà là nước ấm. Y chưa kịp cảm ơn thì đã đi mất rồi.
Được luồng không khí ấm áp bao quanh, y lim dim đôi mắt, gật gù muốn nghỉ ngơi.
……….
“Cạch”
Âm thanh cửa mật thất mở ra, kèm theo đó là những tiếng bước chân làm Thập Bát ngay lập tức tỉnh táo. Nhìn vào ánh sáng rọi qua một lỗ thông gió của mật thất, y đoán chắc là chủ nhân vừa mới hạ triều.
- Ngươi đã suy nghĩ xong chưa?
- Chủ nhân…
- … Có vẻ như là chưa nhỉ? Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, 1 khắc sau ngươi vẫn chưa muốn nói thì đừng trách ta vô tình.
Chuyện này Thập Bát cũng không có gì phải giấu cả, nhưng y lo lắng, sợ rằng một khi Hiên Viên Cẩn biết đến mẹ con Thục di, một khi y có mệnh hệ gì… sẽ liên lụy đến cả nhà họ… Y đã cố gắng không để cho ai biết y có liên quan đến họ rồi…
“Nhưng mà biết đâu… nhờ việc đó mà A Cẩn sẽ từ từ truy ra tung tích, tìm đến Nguyệt Cung, sau đó sẽ tin lời của mình nói, tìm ra thứ thuốc của lão vương gia đã làm mình thành như thế này? Có điều thể nào cũng sẽ bị mất dấu khi tra đến Nguyệt Cung thôi, vì nơi đó chỉ gọi số làm tên, người duy nhất biết tên mình chỉ có sư phụ… Nhưng mạng lưới thông tin của Nhã vương rất lớn, tìm kiếm một người đã có manh mối rõ ràng như vậy chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Nếu như vậy thì thật tốt quá rồi. A Cẩn sẽ nhanh chóng tin mình, sẽ trở lại là ca ca hiền lành như ngày xưa.”
Thập Bát sau khi thông suốt liền mong chờ đến 1 khắc sau, khi Hiên Viên Cẩn quay lại để nói ra tất cả.
Sau 1 khắc, nghe thấy âm thanh cửa mật thất mở ra, Thập Bát vui mừng, nhưng lại lập tức tái mét mặt mũi vì người bước xuống không phải hắn, càng không phải chỉ có 1 người.
Nhìn từng người bọn họ chỉ mặc độc một chiếc áo choàng đi xuống, Thập Bát vũng vẫy kịch liệt, y hướng đến lối vào hét to, mong sẽ đến được tai của hắn:
- Chủ nhân, nô nói, nô sẽ nói tất cả, nô—
Thập Bát bị những tên vai u thịt bắp bịt miệng lại, bọn chúng xé ra một miếng vải bịt miệng y, y hoảng sợ chỉ phát ra được những tiếng “Ưm ưm” bất lực.
Tiếng chuông đinh đang dưới cổ chân y hòa lẫn với âm thanh leng keng của xích sắt.
Từng người từng người tiến lại, họ mở chiếc hộp thủy tinh ra, lôi y ra mà đè xuống sàn mật thất lạnh lẽo, những đôi bàn tay thô ráp không ngừng sờ soạng trên cơ thể y, tiến vào cúc huyệt mà khuấy động. Những đầu lưỡi ghê tởm bắt đầu nhấm nháp cơ thể y, tham lam mút mát.
……….
“Cộp… cộp… cộp…”
“Là chủ nhân!”
Những tiếng bước chân thong thả dần đi xuống, Thập Bát ra sức kêu lên những tiếng “Ưm ưm” cầu cứu.
- Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?
Y ra sức gật đầu.
- Muốn nói rồi chứ?
Y gật đầu.
Hiên Viên Cẩn ra hiệu để những người đó thả y ra:
- Vương gia, chúng thuộc hạ chỉ mới “lên” thôi mà. – Chúng tiếc nuối.
- Bỏ hắn ra! – Hắn nghiêm giọng.
- … Vâng, thuộc hạ cáo lui.
Bọn chúng buông y ra nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, liếc y một cái rồi quay lưng rời đi.
Thập Bát nhìn bản thân ti tiện phản chiếu trong ánh mắt của những người đó, y co người ôm lấy cơ thể đang run rẩy, nhìn thấy Hiên Viên Cẩn tiến lại gần, y gắng sức gượng dậy quỳ:
- Chủ nhân… nô nói… nô nói mà…
Y dùng tay lau đi những giọt nước mắt lem nhem trên khuôn mặt, cơ thể y vẫn còn run rất mạnh, y thật sự không muốn bị người khác chạm vào… y đã rất sợ, rất sợ…
- Nếu ngươi thức thời hơn một chút thì chẳng phải đã không sao ư? Nói, người đó ở đâu?
- Ở th… thôn Bình Mai… ngoại ô thành Châu Viên… hức…
- Ngươi gặp người đó khi nào?
- Hức… 8 năm trước… trước… trước khi nô… hức… vào Nguyệt Cung… hức…
- Có nhớ tên không?
- Nô nhớ có… hức… có 1 người phụ nữ… gọi là Thục di…
- Được rồi, cảm ơn ngươi, nếu người đó đúng là người ta đang tìm thì chắc chắn ta sẽ trọng thưởng cho ngươi.
- Chủ nhân… hức… nô… nô… nô chỉ xin người… sau này… đừng để người khác chạm… chạm vào nô… được không ạ…?
- … Được thôi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn.
- Đa tạ chủ nhân…
Hiên Viên Cẩn sải bước đi lên, bước chân hắn vội vã không thèm đợi y, còn y bị dọa hai chân mềm nhũn, nhất thời không thể theo được, hắn cũng chẳng buồn để ý đến.
Thập Bát không dám ngồi lâu, cho dù bò y cũng phải bò lên bên cạnh Hiên Viên Cẩn đợi lệnh.
Lúc y lên đến trên tẩm phòng, thì Ảnh Nhất đúng lúc rời đi.
“Chắc là đi đến thôn Bình Mai rồi…”
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Cập nhật 26/03/24 😋
Chuyện là au mới lập 1 cái page Facebook tên là Nhu Lâm cute á, dùng để nói chuyện phiếm với các tình iu nè. Nên là có ai mà muốn tâm sự mỏng gì với au mà ngại đăng comment thì mọi người nhắn vào đây nha, với cho au xin 1 like 1 theo dõi lun nhé. (づ ̄ 3 ̄)づ
Page là về những tin ngoài lề của truyện thui, chẳng hạn như cao hứng cái viết cái short vài ba chục từ nên ngại đăng lên dòng truyện chính hì hì []~( ̄▽ ̄)~*
Tính ra vì ngại nên biết bao nhiêu cái khoảnh khắc nho nhỏ nho nhỏ au cho qua hết lun
(;'д`)ゞ
Hay là lâu lâu lên than bí chẳng hạn 😅😅😅
ác ôn, tội bé
Trả lờiXóaChội oi, hóng ngày bé bị quăng cho anh top còn lại🤭, sau đó 2 anh thay phiên nhau giày vò tinh thần lẫn thể xác tiểu thụ nha (>0<;). Hong ấy bé thụ nhận mình làm mẹ kế đi🥴
Trả lờiXóa