Thuần Khanh, Là Em Đây - Chương 37
Chương 37
Ở trong quán, cả hai ngồi một lúc để Thuần Khanh lấy lại tinh thần, Gia An để ý thấy Thuần Khanh cứ nhìn ra nhóm nhạc đang biểu diễn ở sân khấu trung tâm, thu hút rất nhiều người xem.
- Đây là một bài nhạc cổ phong mà, sao họ lại dùng piano nhỉ?
- Bởi vì cây piano có thể mô phỏng tiếng sáo. – Thuần Khanh trả lời.
- Nghe không hay gì cả, sáo em thổi còn hay hơn cây piano đó.
- Cô biết bài này sao?
- Biết a. "Cõi mộng" này là bài em thích nhất đó, cách thổi bài này em đã được anh A Ly chỉ đến thuộc lòng.
- Trùng hợp a, tôi cũng rất thích bài này.
Đột nhiên Gia An nghĩ ra một ý:
- Thuần Khanh Thuần Khanh, hay là một lát nữa họ chơi xong chúng ta lên biểu diễn bài đó đi.
- ? – Thuần Khanh ngạc nhiên.
- Chúng ta sẽ dùng nhạc cụ phù hợp hơn. Em sẽ thổi sáo, còn Thuần Khanh anh dùng đàn tranh, anh biết đàn bài này không?
- Biết.
- Vậy bây giờ chúng ta đi kiếm nhạc cụ đi, hình như ở gần tiệm y phục cũng có chỗ bán đấy.
Gia An vừa nói vừa nhanh nhảu đi thanh toán rồi ton ton ra ngoài, Thuần Khanh phải đuổi theo.
- Này khoan đã, cô tính lên diễn thật đấy à?
- Đúng vậy, hôm nay chúng ta đi lâu như vậy phải có gì đó để kỉ niệm chứ.
- Nhưng mà...
Quả nhiên Gia An nhớ không sai, có một cửa tiệm bán các loại nhạc cụ cổ truyền, nhưng mà khắc họa tinh xảo, sang trọng, thích hợp làm vật trang trí chứ sử dụng thì có hơi...
Thuần Khanh và Gia An lựa mãi mới thấy đàn và sáo có thể sử dụng được nhất trong số đó, nhưng mà Thuần Khanh nhất quyết không chịu mua, thế nên cả hai chỉ có thể thương lượng với ông chủ là thuê trong vòng 3 tiếng.
- Cô đừng có bạ cái gì cũng mua nữa, mới có tí tuổi đầu đã tiêu xài. Tiết kiệm một chút thì nhạc mẫu đại nhân mới thoải mái.
- Vâng <3
"Đợi đến khi Thuần Khanh thật sự chấp nhận, mình sẽ nói hết mọi chuyện cho anh ấy nghe."
- Xin hỏi hai người bạn ở đằng kia còn muốn theo chúng tôi đến khi nào?
Đột nhiên Thuần Khanh lên tiếng, quay đầu nhìn về phía sau. Từ phía sau góc tường có hai người đi ra, một nam đang cầm máy quay và một nữ.
- Xin lỗi... chúng tôi thấy hai bạn mặc cổ trang rất thu hút. Chúng tôi muốn ghi lại một chút khung cảnh ấy thật tự nhiên nên mới lén quay lại mà không xin phép.
- Một chút? Một chút của mấy người là mấy tiếng rồi? Còn cô nữa, đừng có cười! Biết họ đi theo sau lâu như vậy mà cũng cứ để yên là sao?
- A...
Gia An bị luận tội bỗng chột dạ:
- Tại em cũng muốn có một chút gì đó kỉ niệm ấy mà... Với lại... em không thấy anh nói gì em nghĩ anh đồng ý.
"Vậy là cả hai người đều phát hiện sao? Chúng ta trốn kĩ như vậy há lại uổng công sao?" – Hai người quay ra nhìn nhau.
- Em tính là trước khi họ rời đi em sẽ lấy lại đoạn băng đó, chỉ là anh lại đi trước một bước rồi...
- À xin lỗi... cho phép tôi chen vào một chút... chúng tôi không ghi hình... chúng tôi là phát trực tiếp...
"?!?!?!?!?!"
- Phát trực tiếp?!?!?
Thuần Khanh và Gia An cùng đồng thanh, khiến hai người họ sợ hãi mà co rúm lại.
- Đúng... đúng vậy... phòng phát bây giờ có rất nhiều người... đang nhìn hai người đó...
- Không thể nào! Loại máy này đâu phải là loại có khả năng phát trực tiếp chứ? – Gia An chộp lấy máy quay xem xét.
- Hai người tự tiện phát trực tiếp chúng tôi mà không cần hỏi đến một câu luôn hả? – Thuần Khanh khó chịu.
Thuần Khanh và Gia An nhìn nhau, thở dài:
- Thôi thì cũng lỡ rồi, chúng ta chơi lớn luôn nhé Thuần Khanh?
- Được thôi.
Gia An quay lại nhìn vào máy quay, thoải mái:
- Cảm ơn mọi người đã theo dõi chúng tôi từ chiều đến bây giờ, xin mọi người đợi ít phút nữa, chúng tôi sẽ có một màn biểu diễn trên sân khấu trung tâm kia, mọi người hãy cùng theo dõi nhé.
Trước khi lên sân khấu, Gia An còn quay lại nhìn người quay phim, cảnh cáo:
- Anh nhớ quay cho đẹp đấy!
Lúc này họ mới nhìn vào lượt người xem: "Woa bùng nổ rồi."
Gia An đi đến nơi nhóm nhạc vừa kết thúc màn trình diễn của họ mà mở lời:
- Xin chào.
- A xin chào.
- Ban nãy tôi có theo dõi màn trình diễn của mọi người, và tôi rất thích giọng ca của anh. – Gia An khen ngợi.
- Cảm... cảm ơn...
- Cho nên là... tôi có chút muốn nhờ anh.
- Có chuyện gì sao?
- Thực ra bài hát "Cõi mộng" mọi người vừa trình bày ban nãy chúng tôi vừa hay biết đệm nhạc bằng sáo và đàn tranh. Chúng tôi muốn lên biểu diễn nhưng lại chưa có người hát. Không biết mọi người có thể giúp chúng tôi được không?
- ...Chuyện này...
Anh ta có vẻ khó xử, một hồi sau mới đáp lại:
- Tôi thực sự rất muốn giúp, nhưng mà cô cũng thấy đấy... tôi đã hát lâu như vậy... cổ họng cũng có chút đau, sợ sẽ làm hỏng màn biểu diễn của mọi người...
- Tôi biết là anh có hơi mệt rồi, cho nên chỉ mong mọi người lúc ở dưới sân khấu có thể hát lên, dẫn dắt mọi người cùng hát theo, nếu không chúng tôi sẽ lẻ loi lắm.
- Cô muốn... tất cả mọi người ở đây cùng hát sao?
- Đúng vậy!
- Nhưng làm sao cô có thể chắc chắn mọi người ở đây đều biết bài hát đó chứ?
- Không chắc chắn là mọi người ở đây nhưng sẽ có phần lớn người ở đây biết đến nó. "Cõi mộng" vốn là bài hát rất nổi tiếng từ lâu, từ thời mà những người nội trợ, phụ huynh đang mua hàng ở đây còn trẻ. Vả lại, ban nãy khi mọi người hát, tôi có chú ý đến có khá nhiều người cũng đang ngân nga theo.
- Cô quan sát rất kỹ nhỉ? Được rồi, cứ để cho chúng tôi.
- Cảm ơn anh rất nhiều.
Khi tiếng sáo vang lên, cả đại sảnh vốn náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên lặng, mọi người đều đổ dồn tầm mắt về sân khấu – nơi tiếng sáo cao vút âm vang.
Sau màn độc diễn của sáo, Thuần Khanh đệm thêm vào một đoạn đàn tranh êm dịu, rồi cả hai dần dần hòa vào nhau, dần dần trở nên mãnh liệt, dồn dập, lại thoáng chút hiu quạnh, như đang tái hiện lại âm thanh của một cuộc chiến tranh ở ngôi làng vốn yên bình.
Mọi người đều bị thu hút bởi thứ âm thanh kì diệu đó, cũng như hai người đang đứng ở trên sân khấu kia, không thể rời mắt được.
Bỗng chốc có âm thanh của ai đó đang hát lên, rồi giọng thứ hai, thứ ba, thứ tư,... chưa đến đoạn điệp khúc cao trào mà đã có rất nhiều người đang ngân nga theo tiếng nhạc.
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Nhận xét
Đăng nhận xét
Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰