Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 39
Chương 39
Hiên Viên Cẩn vừa ngồi xuống thì y cũng bò đến quỳ dưới chân hắn.
Lúc này hắn mới nhìn lại bộ dáng của y bây giờ:
Mái tóc không được chải chuốt trở nên bù xù, không vào nếp; hai mắt
đỏ ửng; môi khô nứt nẻ, là dấu hiệu của việc cơ thể thiếu nước, còn có sưng lên
chảy máu, không cần suy nghĩ cũng biết do đâu. Bờ vai nhỏ run rẩy mãi không
thôi, cổ và cổ tay bị mài đỏ, từ vai xuống đến thắt lưng là những vết bầm tím,
vết roi, vết cắn, nơi chịu tổn thương nặng nề nhất là hai nhũ hoa của y, có cảm
giác như chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi là hai điểm đỏ tươi đó sẽ lập tức vỡ ra.
Lưng y ngoài những vệt đỏ do roi còn có những mảnh vỡ vụn, có lẽ là khi bọn
chúng đè y xuống sàn đã vô tình nằm trúng những mảnh chén vỡ tối hôm trước còn
chưa dọn. Phân thân y rũ xuống, có lẽ do bị đối xử mạnh bạo, chúng sưng đỏ nhìn
rất đáng thương, nhưng cũng vô cùng cuốn hút, khiến người khác rất muốn hung
hăng giày vò thêm nữa. Đùi trong của y thấp thoáng những vết cắn rất sâu, hắn
nhớ những vết cắn này, không phải là do những người ban nãy để lại, mà là những
vết cắn của hắn trong đêm cuồng hoan hôm trước, dấu vết bàn tay 5 ngón vẫn in hằn
trên đó. Cổ chân y bị bầm tím và bàn chân y nhăn nheo, là do xích sắt và đá lạnh,
nhưng lại càng làm bật lên chiếc lắc vàng tinh xảo ở nơi đó.
“Còn hạ thân hắn… không nhìn thấy. Có điều tên này bẩn quá, hôi nữa.”
- Quỳ xích ra một chút.
- … Vâng chủ nhân…
Thập Bát có hơi bất ngờ, nhưng ánh mắt liền rũ xuống, y biết, hắn
chê y bẩn…
- Quay lưng lại.
Thập Bát vâng lời làm theo, tuy nhiên vẫn giữ khoảng cách với hắn.
- Ư…
Y không ngờ hắn vậy mà lại dùng một cái nhíp, cẩn thận lấy ra mững
mảnh sứ vụn đang ghim vào lưng y.
- … Đa tạ chủ nhân…
Bầu không khí rơi vào im lặng, không có lệnh, y không dám quay người
lại, cũng không biết hắn ở sau lưng y đang chuẩn bị làm gì, tâm trạng y cứ thấp
thỏm sợ hãi.
Một lúc sau, Thập Bát thấy có một thùng nước nóng được bê vào,
theo đó là những người thị nữ tay cầm theo chậu rửa mặt, khăn tắm, tinh dầu, y
phục,…
- Để họ hầu hạ ngươi tắm rửa đi.
- Không… không cần đâu chủ nhân, nô tự mình làm là được. – Y vội xua tay.
Hiên Viên Cẩn híp mắt, chống tay đứng dậy, ra lệnh:
- Để đồ xuống rồi ra ngoài đi. Đun thêm một thùng nước nóng nữa.
Hắn đi đến thùng nước, ra lệnh:
- Qua đây, ta tắm cho ngươi.
- … Vâng chủ nhân…
Tuy những vết thương gặp nước nóng rất xót, khiến chân mày của y
chau lại, mà lần này là Hiên Viên Cẩn tắm cho y, cho dù những vết thương hở bị
hắn chà lau mạnh bạo trở nên đau đớn thì y cũng không dám rên rỉ. Thập Bát rụt
vai, cả người ép sát vào thành bồn, thừa nhận tất cả sự “quan tâm” của hắn.
Tuy chỉ trong một thời gian chưa đến một chén trà, họ cũng chưa kịp
“lên”, nhưng mà những nơi nhạy cảm của y bị chúng xuống tay không hề thương tiếc.
Thập Bát nhắm mắt, ẩn nhẫn chịu đựng những hành động bỡn cợt của hắn
trên khắp cơ thể y. Từng ngón tay lướt nhẹ trên eo y, tận hưởng từng tấc da thịt
mát lạnh, đàn hồi.
Sau khi chơi đùa phân thân y, bàn tay hắn lần mò xuống cúc huyệt,
hai ngón tay cùng lúc tiến vào cúc huyệt sưng đỏ, y kêu lên một tiếng “Ưm” đau
đớn, sau đó đến ngón thứ ba, thành bích nhạy cảm cảm nhận được từng cử động nhỏ
nhoi nhất của dị vật đang náo loạn bên trong cơ thể.
Không những vậy, Hiên Viên Cẩn còn gội đầu cho y, Thập Bát thụ sủng
nhược kinh không dám động đậy.
Sau khi dày vò y ở bên này xong, thì hắn lại nói:
- Ngươi qua thùng nước bên kia tắm lại cho sạch sẽ đàng hoàng, súc miệng rửa mặt gì đó luôn đi.
- Vâng chủ nhân…
Thập Bát ngâm mình trong bồn nước nóng phía sau bức bình phong ngửi
thấy mùi đồ ăn thơm ngát, bụng y cũng len lén biểu tình, bị y ép xuống.
- Ăn đi, ăn xong thì nghỉ ngơi, buổi chiều làm việc.
Thập Bát chỉ vừa mới bước ra khỏi tấm bình phong, thắt lưng còn
đang buộc dở dang, còn chưa kịp quỳ xuống. Nhìn lên bàn thì thấy đều là thức ăn
lỏng dễ tiêu, còn phong phú nữa.
Y cười khổ: “Chỉ một tin tức nhỏ như vậy có thể đổi lấy sự xa xỉ
này sao…?”
Nhưng không dừng lại ở đó, y còn được Doanh thái y đến băng bó và
chữa thương, buổi tối còn được cho phép ngủ ở dưới chân giường.
Bây giờ đang trong mùa đông, khí trời lạnh lẽo, trong căn phòng
này thì chậu than được đặt gần giường của Hiên Viên Cẩn, còn y chỉ có thể ngủ ở
góc phòng, tất nhiên không có chậu than, cơ thể y lúc nào cũng phải cuộn tròn lại
để giữ chút hơi ấm.
- Ưm… - Y khẽ rên rỉ, sợ làm người trên giường tỉnh giấc.
“Phía dưới khó chịu quá…” – Thập Bát nhắm chặt hai mi mắt ươn ướt.
Hạ thân y trước giờ đều dùng dược cao ở Tiêu phòng tên là Linh Lan
dược, nhưng vì vài lý do, tháng này y không thể mua được nó, nên chỉ đành xin
thuốc mỡ bôi tạm.
“Nếu ngươi đã có thể quyến rũ được Hạ Miên để lấy Linh Lan dược, vậy
thì sau này cứ làm như thế, cũng đỡ cho ta được một khoản tiền.”
Trước đó, Linh Lan dược là do hắn cung cấp cho y, nhưng sau lần Hạ
Miên tặng khi đó, y phải tự tìm cách để được hắn mua cho một hộp.
Hình như do đã quen với Linh Lan dược, sử dụng thuốc mỡ khiến nơi
đó của y trở nên khó chịu, bỏng rát và không có tác dụng gì nhiều, vết thương ở
nơi đó rất lâu khỏi… mỗi khi y động đậy, nơi đó rất đau…
- Ưm…
Người nằm trên giường đột nhiên chuyển mình, Thập Bát giật thót căng
cứng cơ thể, y sợ y đã vô tình gây ra tiếng động đánh thức hắn.
- Tiểu Thanh… tiểu Thanh… không…
“Thì ra là nói mớ…” – Thập Bát nhẹ nhõm.
- Thả ra… tiểu Thanh…
Hiên Viên Cẩn liên tục gọi “tiểu Thanh” của hắn, thần sắc tái nhợt.
Y dịch chuyển một chút, bàn tay y run rẩy ngập ngừng, y muốn nắm
tay hắn, vỗ về hắn một chút, nhưng đồng thời y cũng sợ, sợ hắn tỉnh dậy, sợ hắn
phát hiện, sợ bị hắn trừng phạt.
“Chỉ một chút thôi… sẽ bỏ ra liền mà…” – Thập Bát tự trấn an bản
thân.
Y nhẹ nhàng bao phủ lấy bàn tay của hắn, vỗ về trên mu bàn tay, giọng
nói nhẹ nhàng, đầy kiên định như hồi xưa y vẫn thường dùng nó để an ủi cậu bé bất
hạnh kia:
- Đệ ở đây… đệ không sao… đệ ở đây… đệ…
Càng về sau, câu nói của y như nghẹn lại, nghẹn ngào:
- … Đệ ở ngay bên cạnh huynh mà…
Từ rất lâu rồi, y đã muốn hỏi hắn rằng: Nếu hắn thực sự có chấp niệm
với y như vậy, thật sự quan tâm y đến như vậy… Vậy thì tại sao… tại sao lúc đó
lại rời đi, bỏ lại y lẻ loi một mình giữa tình cảnh hỗn loạn đáng sợ ấy? Tại
sao không đưa y theo? Hay thậm chí chỉ cần nói với y một tiếng thôi…
- Oa!
Hiên Viên Cẩn đột nhiên nắm chặt lấy tay y, Thập Bát giật mình lập
tức che miệng, tránh đánh thức hắn.
Một lúc sau, thần sắc hắn trở lại bình thường, y mới từ từ gỡ những
ngón tay hắn ra. Y càng cố gắng gỡ, hắn lại nắm càng chặt, nhưng y nhất quyết dùng
hết sức gỡ ra, nếu không tâm trạng tốt đẹp của hắn trong tối nay sẽ thay đổi hoàn
toàn vào ngày mai, y không dám tưởng tượng đến cảnh ấy.
Hắn nắm tay y đến đỏ cả lên, Thập Bát xoa xoa vết đỏ một chút rồi
cũng nằm xuống cố gắng ngủ một chút.
“Lạch cạch… lạch cạch… lạch cạch…”
Âm thanh khiến y tỉnh giấc, khi mở mắt ra, y đã thấy các thị nữ
đang dọn dẹp.
“Chết rồi! Ưm!" – Thập Bát ngồi dậy vội vàng làm động đến vết thương.
Hôm nay y vậy mà lại ngủ đến sáng, chủ nhân cũng không gọi y dậy.
Một người thấy y tỉnh lại thì nói:
- Vương gia nói ngươi chuẩn bị xong thì đến Tiêu phòng.
- Cảm… cảm ơn…
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Chuyện là Wattpad au k vào được nên font chữ chap này sẽ đặc biệt một chút nhé (❁´◡`❁)
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Chap nào cũng mê hết á, tiểu thụ đáng thưn cứ bị ngược hoài dị t khoái lúm, cơ mà chap nó ngắn quớ (っ- ‸ – ς). Hóng ngày HVC nhận vơ ng khác là pé r đem pé tặng cho ng khác nựa. Cơ mà t cũng tò mò mục đích HVC cho Tiểu Thanh uống thuốc kia để làm gì nha😗
Trả lờiXóaYou đoán xem =))))
XóaB mau viết ra công dụng của thuốc nhoa, bị bức rứt vì tò mò lắm đó😳
Xóa